Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 979: Tế đàn

Chương 979: Tế đàn
Trên mặt Phương Minh hiện lên nét tươi cười, là nụ cười rất chân thành bởi vì người trước mắt này đã từng trợ giúp cậu trước đây, mặc dù nguyên nhân người ta giúp mình chính là vì muốn trả ân tình của sư phụ mình.
Không sai, người đàn ông mặc áo trắng này chính là Giang Quân.
Trước đây khi Phương Minh còn ở nhà họ La bị nhà họ La cùng nhà họ Mục bức bách, Giang Quân đã ra tay giúp cậu đối phó với các trưởng lão nhà họ La.
Lúc ấy Giang Quân còn chưa đạt tới cảnh giới Địa Cấp trung kỳ, không nghĩ tới bây giờ hắn đã đột phá tới Địa Cấp hậu kỳ.
Chỉ mới trôi qua khoảng chừng hai năm đã có thể đột phá từ Địa Cấp sơ kỳ đến Địa Cấp hậu kỳ, tốc độ tu luyện này thật sự không chậm hơn mình bao nhiêu, không cần nghĩ cũng biết trong thời gian hai năm này tất nhiên đối phương đã nhận được cơ duyên vô cùng lớn.
So sánh với sự kinh ngạc của Phương Minh, vẻ mặt Giang Quân lại bình tĩnh hơn nhiều, bởi vì một tháng trước khi hắn xuất quan đã nghe được tin đồn có liên quan tới Phương Minh, cường giả Địa Cấp hậu kỳ trẻ tuổi nhất giới tu luyện, là thiên tài chưa từng có trong vòng trăm năm nay của giới tu luyện.
"Nếu cậu muốn khí vận đại đạo này tôi có thể cho cậu."
Giang Quân mở miệng, hắn không cho rằng Phương Minh sẽ vì mình mà bỏ qua khí vận đại đạo này, hơn nữa lấy tính cách ân oán rõ ràng của hắn, sở dĩ trước đây hắn ra tay đối phó với người nhà họ La giúp Phương Minh chính là vì còn nợ ân tình của Bổ Thiên Chí Tôn, cho nên trong lòng hắn không cảm thấy mình có ân với Phương Minh.
Huống chi dựa theo tình huống ban đầu, cho dù hắn không ra tay thì kết quả cuối cùng vẫn sẽ là như vậy, căn bản hắn không giúp được gì nhiều.
"Giang huynh, khí vận đại đạo này đệ không cần." Phương Minh cười một tiếng, cậu biết rõ bởi vì những lời cậu đã nói lúc trước đã khiến đối phương hiểu lầm nên lập tức giải thích: "Lúc trước sở dĩ đệ nói như vậy là vì chỉ khi đệ nói như vậy mới có thể khiến hai lão già kia cho rằng khí vận đại đạo này rơi vào trong tay của đệ, cũng sẽ không hồi mã thương (1), Giang huynh cũng có thể an tâm hấp thu khí vận đại đạo ở chỗ này."
(1) Thuật ngữ hồi mã thương là kỹ thuật chiến đấu mà người đánh giả vờ thua chạy, nhử cho đối phương đuổi theo, rồi bất ngờ quay lại vung đao chém.
Phương Minh tin rằng hẳn mấy cường giả Địa Cấp hậu kỳ kia không biết quan hệ giữa mình và Giang Quân, mặc dù trận chiến trước kia đã gây nên sóng gió không nhỏ trong giới tu luyện, nhưng đối với những cường giả Địa Cấp hậu kỳ này, thứ bọn họ quan tâm tới chỉ là tình huống sau khi mấy cường giả Thiên Cấp như Liêu Phàm xuất hiện, mà trong mắt những cường giả Địa Cấp hậu kỳ này, những người đã xuất hiện trước đó chẳng qua chỉ là tiểu đả tiểu nháo, đương nhiên cũng sẽ không tỉ mỉ truy hỏi.
Nếu như ngay từ đầu bản thân mình lộ ra vẻ thân quen với Giang Quân, nhất định trong lòng hai lão già kia sẽ nảy lên suy nghĩ chờ mình rời đi rồi hai bọn hắn lại quay về nơi này, nói cho cùng thì bản thân mình không thể ở đây chờ đợi tới lúc Giang Quân hấp thu xong khí vận đại đạo.
Giang Quân im lặng, hắn không phải người thích nợ nhân tình, nếu không trước đây hắn cũng sẽ không vì ân tình chỉ điểm một câu của Bổ Thiên Chí Tôn mà không tiếc đối mặt với nhà họ Mục cùng nhà họ La.
Ân chỉ điểm còn như vậy, nói gì tới một đạo khí vận đại đạo, ân tình này nặng bao nhiêu trong lòng hắn càng thêm hiểu rõ.
Vậy mà hắn lại không thể nói nổi lời cự tuyệt, bởi vì khí vận đại đạo này thực sự rất quan trọng với hắn, đối mặt với sự mê hoặc của việc có thể bước chân trở thành cường giả Thiên Cấp, hắn không cách nào cự tuyệt.
"Giang huynh không cần để ý, khí vận đại đạo này đệ đã hấp thu vài đạo, cho dù có nhiều hơn hay ít hơn một đạo này cũng không khác gì nhiều, hơn nữa vẫn còn thời gian hai ngày, cũng đủ để đệ tìm thêm được vài đạo khí vận đại đạo."
Phương Minh cười cười, cậu biết lấy tính cách của Giang Quân khó có thể khiến hắn tiếp nhận ý tốt của người khác, cũng nhìn ra được sự bối rối của Giang Quân.
Vì thế ngay sau khi nói xong những lời này, Phương Minh không cho Giang Quân có thời gian buông lời cự tuyệt, trực tiếp xoay người một cái tiêu sái rời đi, lấy tốc độ của cậu gần như chỉ trong nháy mắt thân thể đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Giang Quân.
Nhìn điểm đen càng ngày càng nhỏ trong mắt mình, Giang Quân thu hồi ánh mắt, hắn không phải người già mồm cãi láo, nếu đã thiếu nhân tình vậy thì cứ thiếu nhân tình đi.
...
Thời gian kế tiếp, Phương Minh tiếp tục xuyên qua mấy mảnh đại lục ở đây, trong quãng thời gian này cậu cũng đụng phải người đã lấy được khí vận đại đạo nhưng còn chưa hấp thu, chẳng qua lần này Phương Minh lại không lưu tình như trước, mà sau khi cân nhắc lực lượng giữa hai bên đối phương cũng lựa chọn buông tha.
Thời gian một ngày, Phương Minh lại thu được bốn đạo khí vận đại đạo, tổng cộng cậu đã thu được chín đạo khí vận đại đạo.
"Càng ngày càng ít rồi."
Ngày thứ hai, số lượng đại lục Phương Minh đi qua đã nhiều gấp đôi ngày thứ nhất, thế nhưng số lượng khí vận đại đạo cậu thu được ngược lại không nhiều như ngày đầu tiên, nếu tiếp tục hiệu suất như vậy sợ rằng ngày thứ ba cùng lắm cậu chỉ thu được một hai đạo khí vận đại đạo.
Một trong những nguyên nhân chính tạo thành kết quả như vậy là bởi vì khí vận đại đạo trong những đại lục cậu đã đi qua đều đã bị những người khác hấp thu.
"A, đây là một mảnh đại lục băng tuyết."
Khi bước lên mảnh đại lục băng tuyết này, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, mảnh đại lục này bị sông băng bao bọc vào bên trong, nhiệt độ cực kỳ thấp, tối thiểu cũng phải dưới âm một trăm độ.
Âm một trăm độ, nếu người thường ở nơi này đã sớm bị chết rét, ngay cả những người tu luyện bình thường cũng không thể chịu nổi, chỉ có những cường giả Địa Cấp hậu kỳ như đám người Phương Minh mới có thể ngăn cản được. Chẳng qua mặc dù vậy, động tác của Phương Minh cũng bị chậm hơn trước đây một chút.
Bông tuyết khắp bầu trời, gió lạnh thấu xương, nhìn hết bốn xung quanh vẫn không hề thấy động vật hay thực vật nào.
"Lại là một phế đại lục sao?"
Phương Minh trầm ngâm một lát đã muốn xoay người rời khỏi, chẳng qua đúng lúc này, giọng nói của khí linh bảo tháp lại một lần nữa truyền đến.
"Đừng vội rời khỏi, trên phiến đại lục này có chút cổ quái, lão phu cảm nhận được có một luồng năng lượng đặc thù chập chờn."
"Khí vận đại đạo?"
"Không phải hơi thở của Đại Đạo, rất mục nát, hẳn không phải của thời đại này."
Lời khí linh bảo tháp nói khiến Phương Minh sửng sốt một chút, hơi thở không thuộc về thời đại này, chẳng lẽ là một tồn tại giống như núi Thiên Táng sao?
"Dò xét, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu."
Ánh mắt Phương Minh lóe lên, cậu đang tính toán xem có nên nghe theo lời của khí linh bảo tháp hay không, phải biết rằng mỗi phút mỗi giây ở Long Môn bí cảnh đều cực kỳ trân quý, đại lục này lại rộng lớn như vậy, nếu như cuối cùng không tra xét ra được vật gì hữu dụng chẳng phải sẽ lãng phí thời gian trân quý của mình một cách vô ích sao?
"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nghi ngờ gì sao? Dựa vào cái gì mà bên trong một bí cảnh lại có nhiều khí vận đại đạo như vậy? Phải biết rằng khí vận đại đạo là do thiên địa pháp tắc của một thế giới biến thành, vô hình vô tung, trong khoảnh khắc khi một thế giới được hình thành, pháp tắc trong thiên địa này sẽ lập tức hóa thành mưa rào rơi xuống tứ phương đại địa, làm sao có thể tập trung lại một chỗ như thế?"
"Hẳn bí cảnh này có chứa bí mật cực lớn, có lẽ bí mật này còn kinh người hơn cả khí vận đại đạo nhiều, lão phu có một loại cảm giác rằng những bí ẩn khó hiểu mà cậu đã gặp được, có lẽ sẽ được giải đáp một hai ở nơi này."
Khí linh bảo tháp vẫn luôn đi theo Phương Minh, Phương Minh hiểu được bí mật của thế giới này, cũng giống vậy, cậu cũng có một số nghi ngờ đối với thế giới này, cũng cảm thấy hết sức tò mò với nó. Trực giác nói cho cậu biết, những bí ẩn này có thể sẽ ngược dòng đến mấy thời đại trong quá khứ.
Có lẽ, có người đã bố trí một bàn cờ kinh thiên vượt qua cả thời đại.
Nếu như không thể hiểu rõ bàn cờ này rất có thể sẽ khiến mình lâm vào kết cục biến thành một quân cờ, mặc người sắp xếp.
"Được, tôi kiểm tra một chút."
Phương Minh đáp ứng, cậu đã lấy được chín đạo khí vận đại đạo, cũng không tính là không thu hoạch được gì, nếu khí linh bảo tháp đã có loại trực giác này vậy cậu cũng liền đánh cuộc một lần.
So sánh với việc đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, chuyện càng khiến cậu cảm thấy quan tâm hơn chính là rốt cuộc thế giới này cất giấu bí mật như thế nào.
Mảnh đại lục sông băng này rất rộng lớn, mặc dù đã đi suốt bốn giờ liền nhưng Phương Minh vẫn chưa nhìn thấy biên giới.
"Đi về phía trước một chút, lão phu cảm thấy năng lượng giao động truyền đến từ nơi đó."
Dựa theo khí linh bảo tháp miêu tả, cuối cùng Phương Minh đi tới dưới chân một ngọn núi băng, cả ngọn núi bằng này cũng không tính là cao, chỉ khoảng chừng nghìn trượng (1), mà khí tức kia bắt nguồn từ trong núi băng truyền ra.
(1) Một trượng = 3.33m
Nhìn ngọn núi băng này, hai tròng mắt Phương Minh ngưng lại, cũng không do dự, hai tay bấm niệm pháp quyết sau đó trực tiếp đánh một quyền về phía băng sơn.
Băng tuyết cực dày kia xuất hiện vết nứt, cả ngọn núi băng cũng tạo thành dấu hiệu như sắp xảy ra tuyết lở, chẳng qua Phương Minh lại không thèm để ý, dựa vào cảnh giới hiện tại của cậu, một ngọn núi băng cao nghìn trượng đổ nát không thể nào khiến cậu bị tổn thương được.
Băng tuyết chảy xuống, nguyên một đám cầu tuyết to lớn từ đỉnh núi lăn xuống, trong nháy mắt toàn bộ ngọn núi băng này trở nên thấp hơn phân nửa, mà sau khi tất cả băng tuyết tiêu tán hết, hình dáng dưới chân núi băng cũng lộ ra.
"Đây là…?"
Thấy hình dáng dưới chân núi tuyết, tròng mắt Phương Minh lập tức co rút lại, kinh ngạc tới mức ồ lên thành tiếng, bởi vì cậu đã bị một màn trước mắt làm sợ hãi quá mức.
Ở nơi này nào phải là núi gì, đây rõ ràng là tế đàn.
Tế đàn cao trăm mét, phía dưới đáy hoàn toàn là do bạch ngọc trải thành, mà phía trên thì lại là thanh đồng, cho dù là bạch ngọc hay là thanh đồng cũng đều được khắc vô số ký hiệu rậm rạp chằng chịt.
Cũng có lẽ bởi vì bị băng tuyết bao trùm nhiều năm nên cho dù là thanh đồng hay vẫn là bạch ngọc đều không bị hư hỏng chút nào, thậm chí thoạt nhìn vẫn còn mới tinh như cũ.
Ánh mắt của Phương Minh đã rơi nơi cao nhất trên tế đàn, ở nơi này có trang bị cùng loại với chiếc khay, dường như được dùng để chứa một thứ gì đó, chỉ đáng tiếc là lúc này nơi đó rỗng tuếch.
"Cái tế đàn này không đơn giản, lão phu không thể nhìn thấu nó, nếu như lão phu đoán không nhầm, muốn khởi động tế đàn này cần phải có một món đồ, nhìn dáng vẻ của nơi đặt nó thì hẳn món đồ này có hình tương tự với một trái bóng."
Khí linh bảo tháp mở miệng, mà nghe thấy những lời khí linh bảo tháp nói, con mắt Phương Minh sáng ngời, bởi vì cậu nghĩ tới một vật, chính là hắc bạch cầu cậu đã lấy được từ dưới đáy hồ Thanh Hải khi đi theo Phương Bảo Bảo trước đây.
"Không thể chắc chắn, thế nhưng nếu đã là món đồ tên nhóc khốn nạn kia muốn dùng trăm phương ngàn kế để lấy được, nhất định là thứ tốt, cậu có thể thử xem."
Nghe được Phương Minh nhắc tới hắc bạch cầu, sau khi khí linh bảo tháp suy nghĩ một chút lập tức đáp.
Sau khi lấy được hắc bạch cầu này bên dưới hồ Thanh Hải Phương Minh lập tức ném nó vào bên trong bảo tháp, khí linh bảo tháp cũng đã thử nghiên cứu một thời gian ngắn nhưng không có bất kỳ phát hiện nào, nó không có gì khác biệt so với một quả bóng bình thường.
"Cũng có thể là phải dùng một phương pháp đặc định nào đó mới có thể phát huy tác dụng của loại vật này, cũng giống như một số chìa khóa vậy, không tìm được ổ khóa tương ứng thì chìa khóa này chỉ là sắt vụn."
Nghe khí linh bảo tháp phân tích, Phương Minh không do dự nữa trực tiếp lấy hắc bạch cầu ra, sau đó bật một cái nhảy lên tới đỉnh của tế đàn, ánh mắt nhìn chằm chằm món đồ có chút giống với cái khay ở phía trước, vài giây đồng hồ sau mới đặt hắc bạch cầu lên phía trên.
Một giây hai giây...
Sau khi một phút đồng hồ trôi qua, tế đàn không có chút phản ứng nào, hắc bạch cầu cũng không có bất kỳ biến hóa nào, giữa lúc Phương Minh cho rằng có thể suy đoán của mình đã lệch lạc, chuẩn bị thu hồi hắc bạch cầu thì đột nhiên toàn bộ tế đàn rung rung, bắt đầu chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận