Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1005. Một hiệp miểu sát



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLoan Hi rất mạnh, đông đảo đệ tử Thánh địa ở đây đều biết Loan Hi rất mạnh, thân là thiên tài Loan gia, cho dù là Loan Tuấn nhi tử Thánh Chủ cũng không bằng Loan Hi.Loan Hi được vinh danh là người nối nghiệp tương lai của Loan gia, thậm chí được không ít trưởng lão Loan gia nhận định tương lai Loan Hi sẽ tiếp nhận vị trí Thánh Chủ.Trong cùng thế hệ, Loan Hi cũng là một trong mấy người ngông cuồng nhất.Nhưng, hắn ta có vốn liếng để ngông cuồng.Trước đó hắn ta thua Kế Ngôn nhưng không ai cảm thấy hắn ta không có thực lực.Là Kế Ngôn quá mức yêu nghiệt, ngay cả Kiếm Nhất cũng không phải đối thủ, Loan Hi thua Kế Ngôn cũng rất bình thường.Nhưng bây giờ, Loan Hi cũng bại dưới tay sư đệ Kế Ngôn, hơn nữa còn là một hiệp liền bị miểu sát.Loan Hi, không phải là miệng cọp gan thỏ đấy chứ? Trong lòng không ít người hiện ra suy nghĩ như vậy.Biểu hiện quá kém, kém đến mức không xứng với tên tuổi thiên tài Loan gia của hắn ta.Khóe miệng Thời Cơ nhếch lên, nếu không phải vì hoàn cảnh không thích hợp, nàng ta sớm đã cười thành tiếng.Lữ Thiếu Khanh đại nhân thật mạnh.Quá lợi hại.Thời Cơ nhìn Lữ Thiếu Khanh đang ngạo nghễ đứng giữa bầu trời, sắc mặt đỏ lên, hai mắt ngập nước.Đàm Linh thở dài, cái tên khốn kiếp, quả nhiên là đang gạt ta.Ta rất muốn đánh chết hắn.Để tự thoát thân, cố ý chống đỡ Mẫn Hồn Thứ, giả vờ như bị thương.Quá đáng chết.Thời Liêu há hốc mồm, mình vẫn nghĩ về Lữ Thiếu Khanh đại nhân quá đơn giản rồi.Ba người Nhan Thục Nhã, Khu Hổ, Hình Trì núp ở xa nhìn thấy cảnh này đều không hẹn mà cùng rụt cổ một cái.“Chuyện, chuyện này, đang đùa sao?”Lúc đó giết Tế Hoành Nguyên Anh kỳ tầng ba cũng không nhanh như vậy.Một hiệp đã bị đánh thành ra thế này.Chẳng lẽ Loan Hi còn không bằng Tế Hoành sao?Nhan Thục Nhã phân tích: “Loan Hi hắn chủ quan, hơn nữa hắn vẫn còn bị thương. Chắc chắn Trương Chính toàn lực xuất thủ rồi, Loan Hi có thể giữ được cái mạng nhỏ coi như không tệ.”“Nhưng mà, dù vậy, Trương Chính cũng không hề yếu hơn Kế Ngôn, sư huynh hắn.”“Chúng ta ở bên cạnh xem là được, tuyệt đối không nên trêu chọc hắn.”Khu Hổ và Hình Trì liên tục gật đầu.Hình Trì còn nói: “Nhan đại nhân anh minh...”Kiếm Ngũ và Thôi Chương Minh cũng khó có thể tin.Kiếm Ngũ không kìm được nhìn hằm hằm Thôi Chương Minh: “Không phải nói hắn bị thương sao?”Thôi Chương Minh tự lẩm bẩm: “Hắn rõ ràng trúng Mẫn Hồn Thứ của ta rồi, không thể nào...”Trúng Mẫn Hồn Thứ, thức hải bị hao tổn, thần thức bị thương, chưa tới nửa năm một năm sao có thể khôi phục?“Đáng chết.” Kiếm Ngũ nghe xong: “Chúng ta đều bị hắn lừa.”Lão ta nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh ở nơi xa dù bận vẫn ung dung, thoải mái không thôi liền cắn răng, giọng căm hận nói: “Tên nhân tộc này rất giảo hoạt.”Giọng Lữ Thiếu Khanh từ xa xa truyền đến: “Được rồi, ta cũng nên đi rồi, các ngươi cứ ở đây chậm rãi chờ nhé.”Loan Tinh Duyệt tức đến mức cơ thể run rẩy: “Trương Chính, ngươi dám làm như vậy?”Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn nàng ta: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hắn xuất thân Loan gia, nếu không, hừ…”Hắn hừ lạnh một tiếng khiến Loan Tinh Duyệt không có lời nào để nói.Trước đó Lữ Thiếu Khanh đã nói sợ không cẩn thận sẽ đánh chết Loan Hi, mọi người còn cho rằng hắn đang khoác lác, giờ xem ra, người ta chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật.Lữ Thiếu Khanh kiêng kị Loan gia, lo lắng làm thịt Loan Hi sẽ chọc giận Thánh Chủ. Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Ai, ai bảo Thánh Chủ cũng họ Loan chứ…”“Các vị, bái bai. . .”Thôi Chương Minh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh định rời khỏi nơi này, cảm thấy không cam lòng: “Đáng chết…”Những người khác cũng sĩ khí sa sút, họ hừng hực ý chí tới đây vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh đã bị thương, kết quả hắn lại đập phát diệt luôn Loan Hi, không hề nhìn thấy có chút dáng vẻ bị thương nào.Chạy tới đây mà không làm gì được bọn họ sao?Kiếm Ngũ nhận ra sĩ khí đám người ở đây sa sút, bỗng nhiên cười lên ha hả: “Ha ha, ngươi bỏ chạy đi đâu được chứ? Tiếp tục đi lên trên hay chạy xuống dưới?”Lời nói của Kiếm Ngũ khiến tinh thần rất nhiều người phấn chấn lên."Ha ha, Kiếm Ngũ đại nhân nói không sai, tiếp tục đi lên, Thánh Chủ ở ngay phía trên, gặp phải Thánh Chủ sẽ giống như một con kiến bị giẫm chết.""Chạy xuống dưới, ha ha, dòng người phía dưới đủ để dìm chết hai người bọn họ rồi.""Người dưới chân núi không ngừng chạy tới Thánh Sơn, hai quyền khó địch bốn tay, lợi hại hơn nữa cũng phải chết thôi."Bởi vậy, bọn họ giống như chỉ có một con đường, trốn vào Tuyệt Phách Liệt Uyên sao?"Đó là trận pháp Thánh Chủ tự mình bố trí, Nhân tộc có thể xem hiểu trận pháp Thánh Chủ sao?""Thực ra còn có một con đường, bọn họ có thể phi thăng tại chỗ, ha ha...""Đừng nói một canh giờ, coi như là mười canh giờ, bọn họ cũng không trốn nơi nào được..."Trên mặt người Loan gia, Thôi gia, Kiếm gia mang theo nụ cười châm chọc, nhìn hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn, giống như nhìn tên hề.Bọn họ cảm thấy hai gian tế Nhân tộc trước mắt là trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.Trong mắt đám người Đàm Linh, Thời Cơ lộ ra vẻ ưu sầu.Vẻ mặt Đàm Linh vô cùng phức tạp.Khốn kiếp, ngươi đến đây, rốt cuộc là muốn làm cái gì?Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Nơi này là cấm địa, không có mấy người biết bên trong rốt cuộc có cái gì.Ngươi đang tự tìm đường chết sao.Nhan Thục Nhã cau mày, nàng ta cũng không hiểu.Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn chạy đến đây là có mục đích gì?Hình Trì cười lạnh: "Hai nhân tộc này hoảng hốt chạy bừa đến đây thôi."Khu Hổ đồng ý, tỏ vẻ tán thành: "Không sai, đáng tiếc, thực lực lợi hại hơn nữa thì sao chứ?""Trên Thánh Sơn, cho dù bọn họ chạy trốn tới nơi nào cũng giống nhau, đều là tuyệt cảnh."Nhan Thục Nhã lại chần chờ, nói ra suy đoán của mình: "Không chừng, bọn họ sẽ tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên." Hết chương 1005.

Bạn cần đăng nhập để bình luận