Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1009. Một tay trấn áp Đại sư huynh, chân đá Nhị sư huynh



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmBa nữ tử Thánh tộc bị ép tự chiến đấu, trận hình đại loạn.Trong khói đặc cuồn cuộn bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.Nghe được là tiếng đồng bạn kêu thảm thiết, nữ tử cầm đầu quá sợ hãi, kinh hoảng kêu lên: "Làm sao, làm sao vậy?""Không sao, không sao chứ?""Nói chuyện đi..."Khí tức trên người nàng ta tăng vọt, rõ ràng chính là Kết Đan trung kỳ, cảnh giới tầng bảy.Khí tức bộc phát, nhấc lên dao động vô hình, giống như cơn lốc cuốn thổi khói đặc xung quanh.Nhưng mà đúng lúc này, lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.Một đồng bạn khác cũng gặp bất trắc.Sắc mặt nữ tử cầm đầu đại biến, nhìn xung quanh xám xịt, thấy không rõ tình huống ngoài mười mét.Linh thức cũng không tìm được bất kỳ tình hình nào, làm cho nàng ta giống như người mù.Nàng ta sinh lòng thoái ý, muốn rời khỏi rừng rậm trước rồi nói tiếp.Nhưng mà bỗng nhiên một bóng trắng hiện lên, một con mãnh hổ màu trắng nhào ra từ sau cây cối.Móng hổ sắc bén, thân hình khổng lồ, giống như đuôi hổ roi sắt, ngay lập tức mang đến áp lực cực lớn cho nàng ta.Nữ tử hét lớn một tiếng, khí tức lại bộc phát một lần nữa: "Nghiệt súc, cút ngay!"Mặc dù là nữ nhân, nhưng thân là người Thánh tộc, lực lượng cường hãn cũng không làm cho nàng ta sợ hãi, không để bạch hổ vào mắt."Uỳnh!"Nàng ta cứng rắn chống lại bạch hổ một cái, nhìn thấy bạch hổ tru lên một tiếng, bay ngược ra ngoài, nặng nề đụng vào trên cây.Trên mặt nàng ta lộ ra cười nhạo: "Súc sinh mà cũng dám tới chọc ta?"Chẳng qua, sau một khắc, nụ cười của nàng ta đọng lại.Một vòng màu lam thoáng hiện ra ở trong bụi mù, một thanh trường kiếm giống như rắn độc xuất hiện, lộ ra răng nanh với nữ tử...Tiêu Y lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.Tiếp theo lại vô cùng quen thuộc cướp đoạt một trận ở trên thi thể ba người, xong việc lại hô một tiếng: "Tiểu Bạch, đi!"Tiêu Y cưỡi Tiểu Bạch nhanh chóng biến mất, chạy ra bên ngoài mấy ngàn dặm, tìm một chỗ trốn."Nơi này thật sự là nguy hiểm!""Tranh thủ thời gian viết tâm đắc chiến đấu..."Tiêu Y thở dài một tiếng, sau đó lấy ra một cây bút lông màu trắng bạc và quyển sổ màu vàng.Dùng lưỡi liếm liếm bút lông, sau đó bắt đầu viết lên sổ vàng.Sau khi Tiêu Y không ngừng hạ bút, khí tức trên người nàng dần dần cuồn cuộn, sôi trào như nước sôi, cả người tản ra hào quang nhàn nhạt, tựa như một viên ngọc thạch phát sáng.Khi thời gian trôi qua, khí tức của Tiêu Y không ngừng tăng lên, sau khi Tiêu Y viết xong chữ cuối cùng, khí tức của nàng đã tăng tới đỉnh điểm, nàng cũng nhắm mắt lại...Một ngày một đêm trôi qua, Tiêu Y mở to mắt.Cảm nhận tình huống của mình một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nhảy dựng lên.Vung nắm đấm với bầu trời, hưng phấn kêu to: "Ha ha, Kết Đan tầng sáu, khoảng cách đến ngày dùng một tay trấn áp Đại sư huynh, chân đá Nhị sư huynh đã không còn xa..."Đột nhiên, một đợt hàn ý xông lên đầu, Tiêu Y lạnh lẽo rùng mình một cái...Tiêu Y rùng mình một cái, nàng run rẩy, lẩm bẩm: "Kỳ quái, sao tự dưng lại rét run?""Ta cẩn thận nói một chút ở chỗ này cũng không được sao?""Tai của Đại sư huynh và Nhị sư huynh không có linh như vậy chứ?""Ta cũng không tin, ta càng muốn nói...""Một tay trấn áp Đại sư huynh, chân đá Nhị sư huynh, a, đúng rồi, muốn đá Nhị sư huynh thêm mấy cú nữa, hắc hắc..."Tiêu Y chống nạnh, đắc ý cười rộ lên."Dựa vào cái gì mà phải đá ta thêm mấy cú nữa?" Bỗng nhiên, một giọng nói bất mãn vang lên sau lưng Tiêu Y, cả người Tiêu Y ngây dại, lạnh như băng, máu như đông lại.Toàn thân Tiêu Y cứng ngắc, nàng giống như con rối gỗ, khó khăn quay đầu lại.Đằng sau!Đại sư huynh mặc áo trắng, phiêu dật xuất trần.Nhị sư huynh áo lam, tuấn lãng tiêu sái.Hai người sóng vai mà đứng, cho dù nơi này không có Mặt Trời, vẫn khiến Tiêu Y cảm thấy kim quang lấp lánh, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.Ánh mắt Đại sư huynh như trường kiếm lạnh như băng, nụ cười của Nhị sư huynh như ánh mặt trời nóng rực.Trường kiếm lạnh như băng có thể xuyên thấu linh hồn của nàng, ánh mặt trời nóng rực có thể hòa tan thân thể của nàng.Ánh mắt Tiêu Y lập tức đỏ lên."Đại sư huynh, Nhị sư huynh, ta rất nhớ các ngươi..."Tiêu Y chớp mắt, nước mắt lập tức trào ra, thật đáng thương.Lúc này giả ngu bán manh là chuẩn không sai.Tiêu Y giống như một tiểu hài tử mất liên lạc với người thân, một mình lang bạt bên ngoài, chịu nhiều đau khổ.Lữ Thiếu Khanh tươi cười hòa ái, giống như một huynh trưởng tỏa nắng, ấm áp yêu thương, nói: "Đừng khóc, nói thử xem, vì sao lại muốn đá ta thêm mấy cước? Là do ta đẹp trai hơn Đại sư huynh sao?"Có thể đừng nhắc đến chuyện này không?Nước mắt Tiêu Y càng nhiều.Trong lòng nàng hối hận, vừa rồi đáng ra sau khi thân thể rét run, nàng không nên tiếp tục nói câu nói kia nữa.Đây không phải là bị coi thường sao?Bây giờ thì tốt rồi, để cho hai vị sư huynh nghe được rõ ràng, chết chắc rồi.Tiêu Y kêu rên trong lòng.Tiểu Bạch đâu? Tiểu Bạch đáng giận, đã nói hộ pháp cho ta, vì sao đến bây giờ cũng không có kêu lên một tiếng?Nhưng khi Tiêu Y tìm được Tiểu Bạch, trong lòng nàng không trách tội nổi.Tiểu Bạch lúc này đang ghé dưới chân Nhị sư huynh, cụp đuôi, cúi đầu."Nhị sư huynh, ta rất nhớ ngươi..."Lữ Thiếu Khanh tiếp tục cười: "Vậy sao? Nào, để ta đá cho muội mấy cú, được không?"Xong rồi, Nhị sư huynh lòng dạ hẹp hòi ghi hận rồi.Lúc này Tiêu Y quay sang nhìn Kế Ngôn: "Đại sư huynh..."Kế Ngôn cũng lộ ra nụ cười: "Một tay trấn áp? Thực lực muội rất mạnh sao." Hết chương 1009.

Bạn cần đăng nhập để bình luận