Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1015. Thôi Chương Minh vẫn lạc



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLão ngày xưa uy phong lẫm lẫm giờ đây đã mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, đã ngửi được khí tức tử vong.Nguyên Anh vừa xuất hiện liền lập tức thuấn di, nơi này quá nguy hiểm, phải chạy trốn ra xa xa.Nhưng mà, Thôi Chương Minh lại phát hiện nơi này không thể nào thuấn di được, kiếm quang chưa biến mất chung quanh giống như song sắt kiên cố tạo thành nhà tù khóa chặt lấy lão.“Đáng chết!”Thôi Chương Minh gầm nhẹ một tiếng, khí tức tử vong càng tăng lên, lão không nói hai lời, phóng lên tận trời, lão phải thoát khỏi nơi này.Nhưng, một cánh tay xuất hiện, bàn tay thon dài trắng nõn như tay nữ nhân đang dịu dàng tìm kiếm, giam cầm lão trong bàn tay.Thôi Chương Minh ngẩng đầu nhìn lên, Lữ Thiếu Khanh vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện trong mắt lão như cự nhân, ánh mắt lãnh khốc khiến trong lòng Thôi Chương Minh sợ hãi.Lão kêu to: “Đừng, đừng mà…”Một cỗ thần thức cường đại ập đến khiến lão cảm nhận được sự cường đại của cỗ thần thức này.Thôi Chương Minh khó có thể tin trừng to mắt, lúc này lão mới biết Lữ Thiếu Khanh trước mặt đáng sợ đến chừng nào.Hắn vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ.Nhưng, tất thảy đều đã quá muộn rồi.Ý thức của lão rất nhanh chóng rơi vào trong hắc ám, hoàn toàn vẫn lạc.Một mảnh tĩnh mịch.Thân là trưởng lão Thôi gia, trưởng lão ngoại môn Thánh địa, Thôi Chương Minh đệ đệ của người đứng đầu trong Nguyên Anh kỳ đã chết ở đây.Kiếm Ngũ cầm kiếm, linh lực ngưng tụ trên thân uể oải tiêu tan.Lão ta cũng kinh nghi bất định nhìn Lữ Thiếu Khanh, không thể ngờ được Thôi Chương Minh lại bị xử lý nhanh như vậy, lão ta muốn cứu viện cũng không kịp.Đám Thôi Thanh của Thôi gia đầu ốc càng thêm trống rỗng, không biết phải làm thế nào cho phảiTrưởng lão nhà mình cứ thế chết đi sao?Quá đột ngột.Ban nãy lão còn đè ép nhân tộc kia ra đánh, sao trong nháy mắt lão đã chết rồi?Người Thôi gia khó mà tiếp nhận được, thế nhưng, sự thật bày ra trước mắt, bọn hắn không thể nào không tiếp nhận.Nhan Thục Nhã bị dọa cho tê cả da đầu, một lần nữa che dấu cơ thể mình sau lưng Khu Hổ và Hình Trì.Thật là đáng sợ.Ta có thể còn sống sót, thật là may mắn.Cổ họng Khu Hổ và Hình Trì cũng khô khốc, nửa ngày không nói ra được một chữ.Rất lâu sau Khu Hổ mới thấp giọng nói: “May là ta đã không xuất thủ.”Quả nhiên Tế Hoành là người tốt, ta sẽ luôn nhớ ơn ngươi.Trong lòng Khu Hổ vô cùng cảm kích Tế Hoành.Nếu như không có Tế Hoành ra tay trước thì đến lượt gã xuất thủ rồi.Nhưng ngay cả Thôi Chương Minh Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng bảy còn không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh thì gã càng không cần phải nói.Hình Trì nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt tràn ngập kiêng kị: “Hắn thật là đáng sợ.”Nhan Thục Nhã gật đầu: “Không sai, mục tiêu thực sự của hắn chính là Mẫn Hồn Thứ nên mới cố ý xuất ngôn kích thích Thôi đại nhân.”Trong lòng Nhan Thục Nhã dâng lên từng nỗi sợ hãi.Sau khi Lữ Thiếu Khanh đoạt được Mẫn Hồn Thứ thì đã không còn thủ hạ lưu tình với Thôi Chương Minh, trực tiếp giết chết.Nàng ta nhớ đến nàng ta lúc đó, nếu như nàng ta không thông minh một chút có phải sau khi nàng ta nói ra vị trí của Tuyệt Phách Liệt Uyên nàng ta cũng sẽ bị Lữ Thiếu Khanh trực tiếp giết chết?Quả nhiên, ta còn có thể sống sót, thật đúng là may mắn.Những người khác ở đây sau khi đoán ra được dụng ý của Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh đều giống nhau.Gian trá giảo hoạt.Thôi Chương Minh chết cũng sẽ không nhắm được mắt.Đàm Linh rất bất đắc dĩ nhìn Lữ Thiếu Khanh: “Cái tên khốn kiếp này…”Hóa ra Mẫn Hồn Thứ không hề có chút hiệu quả nào với hắn sao?Về phần Thời Liêu, hắn ta đã không muốn nói chuyện, hắn ta cảm thấy mặt hơi đau rồi.Sau khi Lữ Thiếu Khanh hấp thu nguyên anh của Thôi Chương Minh thì ánh mắt rơi lên người đông đảo tộc nhân Thôi gia.Đối mặt với ánh mắt Lữ Thiếu Khanh, đám người Thôi gia cảm thấy áp lực to lớn.Tuy nhiên, Thôi gia dù sao cũng là Thôi gia, trong số những người tới đây không chỉ có một mình Thôi Chương Minh là Nguyên Anh kỳ.Thù này, bọn hắn cũng không thể không báo.Thôi Thanh đứng ra, ánh mắt thù hận nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh: “Hôm nay, ta muốn báo thù cho thúc tổ.”Người bên cạnh nàng ta cũng có năm cao thủ Nguyên Anh kỳ bước ra.Bọn hắn hét lớn một tiếng: “Báo thù cho trưởng lão!”Đám người Thôi gia còn lại cũng hò hét lên theo: “Báo thù cho trưởng lão!”Khí tức cường đại của gần năm mươi người ầm vang bộc phát, hội tụ thành một cỗ khí lưu cường đại, xuyên thẳng trời cao.Vào thời khắc này, tinh thần của nhóm người Thôi gia nâng cao, sát khí ngút trời, bọn hắn quên mất sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết Lữ Thiếu Khanh báo thù cho Thôi Chương Minh,Khí thế kinh người khiến sắc mặt những người chung quanh đều biến đổi.Kiếm Ngũ thu trường kiếm lại, trên mặt tươi cười lạnh lùng xem màn này.Lữ Thiếu Khanh vội vàng hét lớn một tiếng: “Chậm, chậm đã!”Hắn nói với Thôi Thanh: “Ta khiêu chiến ngươi, có dám đơn đấu với ta không?”Sắc mặt Thôi Thanh thay đổi, khí thế trì trệ, yếu đi mấy phần.Đơn đấu, nàng ta không có lòng tin đánh thắng được Lữ Thiếu Khanh“Sao nào?” Lữ Thiếu Khanh kêu lên: “Không phải nói rằng Thánh tộc các ngươi không sợ khiêu chiến sao? Cho dù có chết cũng phải bước ra nghênh chiến cơ mà? Khoác lác thôi à?”Sắc mặt Thôi Thanh khó coi, đang lúc định lên tiếng thì Kiếm Ngũ cười lạnh: “Hắn là nhân tộc, không cần nói chuyện quy củ Thánh tộc với hắn.”Nguyên Anh kỳ Thôi gia cũng kêu lên: “Không sai, mọi người cùng nhau xông lên.”Chủ yếu nhất là mấy người bọn hắn cộng lại cũng đều không đủ lành tin có thể đánh được Lữ Thiếu Khanh.“Hèn hạ!” Lữ Thiếu Khanh kêu to, sau đó tranh thủ thời gian chạy về bên cạnh Kế Ngôn, thành khẩn nói với Kế Ngôn: “Huynh lên đi…” Hết chương 1015.

Bạn cần đăng nhập để bình luận