Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1020. Ngươi nói bản thân ngươi yếu đuối sao



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy nhiên lời này của hắn ta còn chưa nói xong, nơi xa đã truyền đến tiếng cười đắc ý càn rỡ của Kiếm Lan.“Ha ha, miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi một kích!”“Chỉ có thế mà ngươi cũng tự tin dám khiêu chiến ta sao?”Trong làn khói dày đặc, Kiếm Lan hoàn hảo không chút tổn hại đứng tại chỗ, trên thân không hề xảy ra bất kỳ vấn đề gì.Bạo tạc vừa rồi đối với nàng ta mà nói không hề tạo ra được chút tổn thương gì.Kiếm Nhất vui mừng quá đỗi, tâm tình như ngồi xe cáp vượt núi, sau đau buồn chính là sự vui sướng.Giọng Kiếm Lan lại tiếp tục truyền đến: “Thứ dọa người, suýt nữa thì hù dọa được ta.”Trong lòng Kiếm Nhất hoàn toàn yên tâm, hắn ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt rơi trên người Lữ Thiếu Khanh: “Hừ, thì ra là thế, nhân loại yếu đuối cũng chỉ có thể dựa vào những thứ này dọa người khác.”Lữ Thiếu Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ngươi đang nói bản thân ngươi yếu đuối sao?”“Đúng như sư muội ta từng nói, ngươi chính là một phế vật.”Kiếm Nhất tiếp tục xuất thủ: “Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là phế vật thật sự!”Trường kiếm giữa trời, quét ngang tới.Kiếm Nhất biết thực lực Lữ Thiếu Khanh mạnh hơn Kế Ngôn lúc đó vài phần nên hắn ta không dám khinh thường.Một lần nữa xuất thủ là dốc toàn bộ thực lực, không giữ lại chút nào.Kiếm khí tung hoành, từng đạo kiếm quang như linh xà thổ tín, không ngừng đánh úp về phía Lữ Thiếu Khanh.Mỗi một kiếm đều khiến bầu trời lóe ra quang mang mãnh liệt, quang mang lấp lóe lạnh lẽo, khí tức trí mạng chấn động ngàn dặm.Kiếm ý tứ ngược khiến không gian xung quanh trở thành một Sinh Mệnh Cấm Khu.Phàm là bất kỳ sinh vật nào lọt vào khu vực này đều bị giảo sát, hóa thành bột mịn.Thế công lăng lệ, chiêu thức đoạt mệnh.Kiếm Nhất hận không thể một kiếm làm thịt Lữ Thiếu Khanh.Nhưng biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh khiến tính toán trong lòng Kiếm Nhất thất bại.Tiến công của hắn ta không tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh gặp chiêu phá chiêu trông vô cùng nhẹ nhõm.Mười mấy hiệp qua đi, hắn ta chẳng những không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, ngược lại còn bị Lữ Thiếu Khanh chiếm thượng phong, bắt đầu khống chế được thế cục.“Không, không thể nào!”Sau khi Kiếm Nhất nhận ra mình rơi vào thế hạ phong, hắn ta không thể nào tiếp nhận được kết quả như vậy, phẫn nộ gầm thét.Tấn công của hắn ta công không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh ngược lại còn nhẹ nhàng tóm chặt được hắn ta.Càng làm Kiếm Nhất khó mà tiếp nhận chính là, kiếm ý của hắn ta lại kém cả kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh.Hai người đều là thể chất thuộc tính hỏa, lĩnh ngộ cũng là kiếm ý thuộc tính hỏa.Nhưng, đệ tử đệ nhất thiên tài Kiếm gia hắn ta thế mà trên phương diện kiếm ý lại một lần nữa bị người ta đè bẹp.Trước đó là Kế Ngôn nhẹ nhàng đè bẹp hắn ta, giờ lại đến phiên Lữ Thiếu Khanh.So đấu kiếm ý, hắn ta không chiếm được bất kỳ tiện nghi gì.Thân là đệ tử xuất sắc nhất Kiếm gia Thánh địa kiếm tu của Hàn Tinh, trên phương diện kiếm ý mà không bằng người khác, việc này còn khó chịu hơn là giết chết hắn ta.“Không gì mà không thể cả, ngươi quá yếu.”Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh khinh miệt khiếm Kiếm Nhất không thể nào tiếp nhận được, hắn ta phẫn nộ gầm thét.“A, a, ngươi đáng chết, ta không tin đây là sự thực.”“Vẫn Linh Kiếm!”Một thanh phi kiếm khổng lồ xuất hiện, như kiếm của tiên nhân từ trong tầng mây hiển lộ.Linh lực chung quanh trong nháy mắt biến mất, trên thực tế đã bao phủ toàn bộ bầu trời.Cự kiếm mang theo khí tức hủy diệt, vô số kiếm ý hóa thành từng đạo thiểm điện, quanh quẩn lấy cự kiếm.Trên bầu trời một lần nữa xuất hiện từng kẽ nứt màu đen, băng liệt hư không.Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn lên cự kiếm trên bầu trời.Cuồng phong cường đại gào thét, tóc của hắn bay múa theo gió thể hiện ra khí thế phóng khoáng.Mắt Lữ Thiếu Khanh chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời, chiêu này hắn đã từng gặp rồi.Lúc ấy sư huynh Kế Ngôn của hắn đối mặt với chiêu này đã lựa chọn chống đỡ trực diện, cuối cùng nhìn có vẻ không hao tổn lông tóc gì, hắn còn chưa kịp hỏi Kế Ngôn lĩnh ngộ được gì rồi.Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh chợt phát hiện có gì đó không bình thường.Trước đó lúc hắn nhìn thẳng, khe hở chỉ xuất hiện rất nhỏ, mắt thường rất khó để nhìn được rõ ràng.Còn bây giờ, khe hở hư không xuất hiện trên bầu trời rất lớn, hơn nữa thời gian khép lại cũng dài hơn thời gian bên ngoài.Màu đen trong khe hở hư không khiến người ta sợ hãi, tia chớp màu đen quanh quẩn chung quanh giống như có sinh mệnh không ngừng lan tràn ra bốn phía, không ngừng phá nát không gian chung quanh.Nếu không phải tốc độ khép kín của không gian rất nhanh có lẽ mảnh không gian này đều sẽ sụp đổ mất.Phá Bàn từng nói tấm chắn không gian nơi này rất yếu là vì nguyên nhân này sao?Lữ Thiếu Khanh không suy nghĩ nhiều, cự kiếm trên bầu trời rơi xuống, lực đại thế trầm, bầu trời chấn động, âm thanh ầm ầm chấn động trời đất.Một bóng dáng màu xanh như cơn gió mát phá đến, xuất hiện trên trời cao, ánh mắt rơi lên người hai người đang chiến đấu.Mộc Vĩnh xuất quỷ nhập thần khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sư huynh của ngươi rất lợi hại, sư đệ ngươi thì sao chứ?”“Đối mặt một chiêu này, ngươi định đối đầu trực tiếp sao?”“Có ngu mới đối đầu trực tiếp.” Lữ Thiếu Khanh nhìn phi kiếm to lớn rơi xuống nói thầm: “Ta đâu có ngu, dựa vào cái gì mà phải đối đầu trực tiếp, ta né tránh không được à?”Nhưng thời điểm Lữ Thiếu Khanh định lách người rời đi thì phát hiện không gian chung quanh đã bị phong tỏa, hắn không cách nào rời khỏi vị trí cũ.Kiếm Nhất phát hiện ra hành động của Lữ Thiếu Khanh cười ha ha một tiếng: “Muốn chạy?”“Không có cửa, đi chết đi!”Cùng với sự quyết tâm của Kiếm Nhất, linh kiếm tăng thêm tốc độ rơi mạnh xuống.Một kiếm đánh xuống âm thanh bành trướng vang lên, năng lượng cường đại bộc phát, đại địa chấn động, mặt đất xuất hiện khe nứt to lớn, một mực kéo dài đến nơi xa.Đợi sau khi hết thảy bình tĩnh trở lại, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh sớm đã biến mất không thấy đâu, chỉ bỏ lại một đống bừa bộn... Hết chương 1020.

Bạn cần đăng nhập để bình luận