Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1055. Ta nói tiếng xin lỗi, được chưa?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrầm mặc.Tất cả tu sĩ Thánh tộc trầm mặc.Bọn hắn đột nhiên không biết nói gì cho phải.Thậm chí có vài người còn muốn sụp đổ rồi.Đại ca, ngươi cho rằng ngươi đang giẫm chết sủng vật của Thánh Chủ, nói một câu xin lỗi là được sao?Mặc dù Tiêu Y vô cùng lo lắng cho Nhị sư huynh của mình nhưng nghe thấy Nhị sư huynh của mình nói như vậy, nàng ta cũng không kìm được bật cười phì một tiếng.Quả nhiên cảnh tượng có hoành tráng hay không vẫn phải trông chờ vào Nhị sư huynh mình.Thánh Chủ không nói gì, nhưng dường như tốc độ của ngón tay to lớn đã tăng nhanh vài phần.Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh, sau khi né đi, vội mắng to với bầu trời: “Móa, ta đã nói xin lỗi rồi ngươi còn muốn sao nữa?”“Có chịu ngừng không vậy?”“Móa nó, hay là ngươi muốn ta bồi thường linh thạch cho ngươi?”Lữ Thiếu Khanh như vô cùng nổi giận, nhảy ầm lên, chỉ vào bầu trời mắng to: “Ngươi đi mà nằm mơ đi, dù có chết ta cũng không cho ngươi nửa viên linh thạch đâu.”Đàm Linh không kìm được nâng trán, thấp giọng rên rỉ.Tên khốn kiếp kia thật sự không thể cứu được.Chưa nói Thánh Chủ không thèm coi trọng chút linh thạch của ngươi, cho dù có muốn thì chẳng lẽ ngươi cận kề cái chết vẫn không chịu đưa ra sao?Đàm Linh rất muốn biết Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc đã ăn gì để lớn vậy, là linh thạch à?Lữ Thiếu Khanh mắt thấy mình càng ngày càng nguy hiểm, cho dù hắn có hét lên như thế nào, Thánh Chủ cũng không tiếp tục đáp lại.Hiểm tượng hoàn sinh khiến hắn càng thêm nổi nóng, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì hắn cũng bị nện thành bánh dày.Cuối cùng, hắn phẫn nộ gào thét: “Phì, quỷ hẹp hòi, đây là ngươi ép ta đấy.”Lữ Thiếu Khanh nhìn hai khe hở hư không vẫn chưa hoàn toàn khép lại, trong lòng quyết tâm nếu đã như vậy thì khiến nơi này sụp đổ thêm chút nữa đi.Kiếm ý lại một lần nữa bộc phát hóa thành thần điểu màu đen lớn trăm mét xông lên trời, con mắt màu trắng chớp chớp, có mấy phần linh động,Thần điểu đối mặt với ngón tay rơi xuống liền vỗ cánh bay cao, bay thẳng vào hai khe hở hư không chưa kép lại kia.“Vụt!”Thần điểu xẹt qua trên không trung lưu lại một tàn ảnh đụng phải hai khe hở hư không.“Ầm ầm!”Năng lượng linh lực kinh khủng bộc phát, một màn quỷ dị phát sinh.Khe hở thế mà lại đang hấp thu năng lượng bộc phát, tia chớp màu đen bên ngoài khe hở được tẩm bổ, trong nháy mắt tăng lên đột ngột.Quang mang hắc sắc lóe ra như cây kéo sắc bén xé rách hư không.Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, khe hở hư không vốn đã khép được hơn phân nửa lại một lần nữa mở rộng, hai khe hở hư không dung hợp với nhau mở rộng còn gấp đôi trong phạm vi hơn mười dặm.Nhìn lại phía xa xa, giống như xuất hiện một vết sẹo lớn trên bầu trời, nhìn vô cùng kinh khủng.Một màn này làm cho tất cả mọi người ngây dại, bao gồm Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, linh lực của hắn dường như có thể làm cho những khe hở này mở rộng.Nhưng rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh bi thương.Bà nội nó, cốt truyện lại tiếp tục đi lệch hướng rồi, thật đau lòng.Còn về phần nguyên nhân gì, Lữ Thiếu Khanh có thể đoán được.Chính là động thiên hung địa của môn phái, lúc đó khi độ kiếp trong đó bị những tia chớp màu đen kia bổ từ đó cốt truyện càng ngày càng lệch.Nơi này quả là tà môn, chẳng trách được xưng là cấm địa Thánh địa.Một kiếm của hắn bộc phát khe hở đã to gần bằng ngón tay lớn của Thánh Chủ.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào khe hở hư không một lần nữa la hét với bầu trời: “Quỷ hẹp hòi, ngươi phách lối nữa thử xem!”“Ngươi còn hành ta, ta phá hủy hoàn toàn nơi này của ngươi!”Ngón tay to lớn dừng lại.Lữ Thiếu Khanh vừa muốn thở phào, sau một khắc, ngón tay to lớn lại một lần nữa đâm về phía hắn.Nó lại lóe lên trong nháy mặt, giống như thuấn di vượt qua thời không xuất hiện trước mặt hắn, một lần nữa ấn hắn vào trong lòng đất.“Hay!”Đông đảo tu sĩ Thánh tộc cùng kêu lên.Sự phách lối của Lữ Thiếu Khanh bọn hắn không vừa mắt.Một nhân tộc mà dám tới đây phách lối vô cùng, không giết hắn, mặt mũi Thánh tộc đặt ở đâu?Nhìn Lữ Thiếu Khanh như một hòn đá bị nhấn mạnh vào trong bùn đất, trong lòng đông đảo tu sĩ vô cùng sảng khoái.Nên thu thập ngươi như vậy đấy tên nhân tộc khốn kiếp.Tuy nhiên công kích như vậy cũng không giết chết Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy xương cốt trên người mình lại gãy thêm vài khúc.Hắn từ dưới đất phẫn nộ lao ra, nghiến răng nghiến lợi, gầm thét với bầu trời: “Đây là ngươi ép ta, giờ ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực thật sự của ta.”Hắn nhìn ngón tay to lớn một lần nữa rơi xuống, lần này, hắn biết mình còn không liều mạng thì hắn chết chắc.Hắn hít sâu một hơi, cố nén đau đớn trên cơ thể, giơ Mặc Quân kiếm lên.Hành động này của Lữ Thiếu Khanh khiến tu sĩ Thánh tộc nhao nhao cười nhạo.“Còn thực lực thật sự nữa, cười chết người, vẫn mạnh miệng vậy à.”“Xem ra nhân tộc quả là chủng tộc ti tiện, thực lực chẳng ra sao cả, chỉ mạnh miệng.”“Sắp chết đến nơi, mạnh miệng cũng rất bình thường, dù sao hắn cũng chỉ còn có thể mạnh miệng thôi, haha…”“Hắn không mạnh miệng, hắn còn có thể làm cái gì?”Thấy cảnh này, Thời Liêu lại không kìm được nữa.Hắn ta lại một lần nữa nói ra kết quả mà hắn ta đã tỉnh táo phân tích: “Không hi vọng…” Hết chương 1055.

Bạn cần đăng nhập để bình luận