Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1057. Tịch Diệt Tru Tinh kiếm!



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMộc Vĩnh nhìn lên trên trời, nét mặt của hắn ta ngưng trọng, hắn ta cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường.Sau một khắc, ánh mắt Mộc Vĩnh ngưng tụ, thần sắc biến đổi.Trên bầu trời có biến hóa, chính giữa bạo tạc bỗng nhiên xuất hiện vô số tia chớp màu đen.Xa xa nhìn lại giống như xuất hiện từng tia khói đen, tia chớp màu đen lại như côn trùng đang gặm nhắm bầu trời.Cùng với tia chớp màu đen càng ngày càng nhiều, bầu trời lại tiếp tục xuất hiện khe hở, như vết rạn nứt trên pha lê.Cuối cùng, trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một khe hở hư không to lớn xuất hiện.Từ xa xa nhìn sang giống như trên bầu trời xuất hiện một con mắt to màu đen.Tia chớp màu đen quanh quẩn bên mép, bên trong đen như mực, màu đne thâm thúy như có thể hút linh hồn người ta vào bên trong.Khí tức kinh khủng quỷ dị bao phủ trong lòng mọi người.Một cỗ cảm giác bất an quanh quẩn lấy bọn hắn.“Đó, đó là cái gì?”“Khiến, khiến cho người ta có cảm giác rất khủng bố…”“Trời, quỷ dị quá, đây là khe hở hư không sao?”“Quá mạnh, hắn có thể đánh nát không gian, xuất hiện khe hở hư không sao…”“Buồn cười, hóa ra nhân tộc kia nói hắn rất mạnh không phải nói đùa, thật đáng sợ…”Thời Cơ kéo tay Đàm Linh: “Linh tỷ tỷ, tại sao ta cứ thấy chuyện này có gì đó không ổn.”Đàm Linh cũng cau mày nhìn khe hở hư không bên trên: “Ta cũng có cảm giác này.”Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới: “Cô nương, mau mang hai tên kia rời khỏi nơi này đi, ma tộc các ngươi, hắc hắc…”Ánh mắt Đàm Linh chuyển động nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta cắn răng, thân hình xông lên trời, đi thẳng về phía Kế Ngôn.Nàng ta muốn hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra.Từ thời khắc Thánh Chủ xuất hiện, mọi chuyện đều lộ ra một cỗ quỷ dị.“Linh tỷ tỷ...”Thời Cơ kinh hãi, vội vàng đuổi theo.“Thời Liêu, đệ đang làm gì? Còn không đuổi theo sau?”Thời Liêu bị tát vào mặt đang tự bế, ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu?”Bên này Lữ Thiếu Khanh đang nằm sấp trên Mặc Quân kiếm bay trở về.Sau khi trải qua trận đại chiến hắn rất khó chịu.Cả người như vô cùng yếu ớt, bộ dạng nửa sống nửa chết khiến Tiêu Y thấy lo lắng.Tiêu Y lập tức ném tiểu bạch hổ trên vai ra, bảo tiểu bạch hổ biến lớn để Lữ Thiếu Khanh nằm trên lưng hổ.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh được an ủi, coi như nha đầu này hiểu chuyện.“Ui da, đau chết mất.” Lữ Thiếu Khanh nằm trên lưng hổ, rên rỉ một tiếng, nhanh chóng kêu lên: “Đi nhanh lên, đi tìm một chỗ không người, mau chóng rời khỏi nơi này.”Sau khi kêu lên xong, hắn lại khôi phục dáng vẻ không chút sức lực giống như hận không thể lập tức ngủ luôn.Nhưng Kế Ngôn không động đậy, ánh mắt hắn ta nóng rực nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.“Làm gì?” Lữ Thiếu Khanh trừng mắt ngược trở về, giận dữ mắng mỏ Kế Ngôn: “Giờ đã là lúc nào rồi, đừng giở tính trẻ con ra ở đâu. Nếu không quay về ta bảo sư phụ quất mông huynh đấy.”Kế Ngôn vẫn nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Một kiếm vừa rồi của đệ tên là gì?”“Lĩnh ngộ khi nào?”“Uy lực rất mạnh.”“Ta lĩnh ngộ lúc đi ngủ, có được không?” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào khe hở trên trời mắng to: “Giờ đang trong hoàn cảnh nào rồi, trong lòng huynh không nắm bắt được sao?”“Mau đi đi, mấy quái vật kia tới, huynh và ta đều phải chết.”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hoảng loạn.Hắn không ngờ ở nơi này lại xuất hiện một vết nứt như trong hung địa động thiên.Khe hở xuất hiện, những quái vật kia có phải cũng sẽ xuất hiện theo không?Quái vật phô thiên cái địa, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.Đồng thời hắn mơ hồ cảm thấy hình như mình bị Thánh Chủ lừa rồi.Một đầu ngón tay của Thánh Chủ giã hắn như bánh dày, mục đích là muốn ép hắn tung ra thực lực của mình.Ở trong hung địa động thiên hắn lợi dụng tia chớp màu đen độ kiếp, bất ngờ hấp thu những thiểm điện kia, khiến khe hở trong hung địa động thiên đóng lại.Không ngờ lại mở ra ở chỗ này.Có lẽ mục đích của Thánh Chủ là khe hở này.Nhưng bất kể như thế nào, Lữ Thiếu Khanh hắn biết hắn nhất định phải bỏ chạy.Sống chết của Thánh địa này không liên quan gì đến hắn.Cao thủ ở Thánh địa này nhiều lắm, cứ để bọn hắn tự đau đầu đi.Tiêu Y ở bên cạnh vểnh tai, trong lòng nàng ta như bị một con mèo nào đó đang gãi, rất khó chịu.Hai vị sư huynh biết cái gì sao?Tiêu Y rất muốn giơ tay đặt câu hỏi tuy nhiên lúc này vẫn chưa tới phiên nàng ta nói chuyện.Kế Ngôn bỗng nhiên cười lên: “Khi nào đánh với ta một trận!”“Đánh cái đầu huynh!” Lữ Thiếu Khanh tức giận, hắn nói với Tiêu Y: “Đi, có người không muốn đi thì để huynh ấy chết ở đây luôn đi.”“Tới lễ tết gì đó cũng đừng đốt nến nguyên bảo cho huynh ấy.”Tiêu Y le lưỡi, lúc hai vị sư huynh tương ái tương sát, nàng ta cũng không dám nói chen vào.Nhưng ngay vào lúc nhóm Lữ Thiếu Khanh chuẩn bị rời đi, Đàm Linh tới.“Chậm đã!” Đàm Linh người chưa tới, tiếng tới trước: “Các ngươi muốn đi đâu?”Lữ Thiếu Khanh rất tức giận mắng to với Kế Ngôn: “Huynh nhìn đi, bởi vì huynh chậm trễ nên bị kẻ ăn quịt đuổi theo rồi kìa!”Kẻ ăn quịt?Kích động muốn đánh người trong lòng Đàm Linh lại xuất hiện: “Khốn kiếp, ngươi nói cái gì?”“Hai vị đại nhân, tiểu muội muội.” Thời Cơ cùng Thời Liêu cũng đi theo đến.Lữ Thiếu Khanh cạn lời rồi, ba tên này đúng là không có đầu óc, uổng phí hết Tốn Ma thạch của ta rồi.Không biết lãng phí đáng xấu hổ lắm à?Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: “Còn đủ thực lực đánh ba tên này một trận không?”“Ngươi dám?” Đàm Linh tức chết. Hết chương 1057.

Bạn cần đăng nhập để bình luận