Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1065: Ta chúc ngươi vừa đối mặt liền bị cắn chết

Chương 1065: Ta chúc ngươi vừa đối mặt liền bị cắn chếtChương 1065: Ta chúc ngươi vừa đối mặt liền bị cắn chết
Chạy?
Lúc này ánh mắt Mộc Vĩnh trở nên lăng lệ vài phần.
Ngươi vừa thề thốt xong giờ ngươi liền muốn chạy?
Lữ Thiếu Khanh thấy thế mắng to: "Khốn kiếp, ngươi cũng không nhìn thử xem thế cục bây giờ như thế nào?"
"Không phải ngươi muốn ta bước ra vào lúc này đấy chứ?"
"Nhiều như vậy quái vật, ta bị thương, ta bước ra sẽ trở thành thức ăn nhanh của bọn chúng à?"
Quái vật xuất hiện trên bầu trời không dưới mười vạn con, một bộ phận đánh thẳng lên các tu sĩ Thánh tộc Kiếm gia, một bộ phận còn sót lại thì lít nha lít nhít xoay quanh khe hở.
Giống như chúng đang bảo vệ khe hở, đề phòng người khác phá hoại.
Giờ bắt Lữ Thiếu Khanh bước ra, với trạng thái này của hắn, dù những quái vật kia chỉ là quái vật cấp thấp cũng đủ để Lữ Thiếu Khanh chịu đủ.
Mộc Vĩnh ngẩng đầu nhìn khe hở, khí tức trên thân bỗng nhiên trở nên huyền diệu.
Hẳn ta tự tin nói: "Ta đi đối phó bọn chúng, ta tranh thủ thời gian cho ngươi, hi vọng ngươi đừng để ta thất vọng."
Lữ Thiếu Khanh một trăm cái không tin: "Khoác lác, ngươi, ngươi đi tranh thủ thời gian?"
"Vậy chẳng bằng ngươi cởi quần áo ra, tự tắm rửa cho trắng trẻo để bọn chúng tranh nhau chạy tới ăn ngươi, như vậy mới tranh thủ được nhiều thời gian một chút."
Mộc Vĩnh cười haha, bỗng nhiên khí tức của hắn ta không ngừng kéo lên, Nguyên Anh kỳ tâng sáu, Nguyên Anh kỳ tầng bảy, tầng tám, tầng chín.
Trong nháy mắt hắn ta đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng chín.
Khí tức cường đại như cơn lốc mở rộng ra bốn phía, khí tức bộc phát, sóng xung kích vô hình không ngừng chạm vào tất thảy phương viên.
Sự biến hóa đột ngột của Mộc Vĩnh khiến ai nấy ở đây đều kinh ngạc.
Không ngờ Mộc Vĩnh lại ẩn giấu thực lực.
Nguyên Anh kỳ tầng chín!
Hơn nữa khí tức cường đại, linh lực hùng hậu cường đại hơn so với Kiếm Ngũ cũng Nguyên Anh kỳ tầng chín không biết bao nhiêu.
Kiếm Ngũ đối đầu với Mộc Vĩnh hiện tại chắc hẳn chưa tới mười hiệp sẽ bị Mộc Vĩnh giết chết.
Móa nói
Mắt Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.
Lúc này trên trán Lữ Thiếu Khanh toát mồ hôi, trong lòng sợ hãi không thôi.
Bà nội nó, tên khốn kiếp này còn giả vờ giỏi hơn ta.
Che giấu sao mà tốt đến vậy.
Mộc Vĩnh nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh thì rất hài lòng, trong lòng cũng tăng thêm vài phần tự tin.
Lữ Thiếu Khanh không hề nể mặt hắn ta chút nào, thậm chí còn muốn giết chết hắn ta.
Giờ thì biết thực lực của ta rồi chứ?
Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thực lực thật sự của ta không chri có như vậy, nơi này không thể chịu được uy áp của Hóa Thần."
Nói là hắn ta đang giải thích cho Lữ Thiếu Khanh, chẳng bằng nói hắn ta đang khoe khoang với Lữ Thiếu Khanh.
Vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh cũng trở nên cổ quái: "Hóa Thần không vào được nơi này?"
Ngón tay kia của Thánh Chủ không thể lập tức giã chết được ta là cũng vì nguyên nhân này sao?
Mộc Vĩnh gật đầu: "Không sai!"
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: "Cho nên, ở đây ngươi chỉ có thể phát huy thực lực Nguyên Anh kỳ tầng chín?" Mộc Vĩnh nghe vậy tự tin cười nói: "Vậy đủ rồi
Tuy nhiên sau khi hắn ta nhìn thấy gương mặt như bị táo bón của Lữ Thiếu Khanh, hẳn ta dường như hiểu ra.
Hẳn ta cười haha: "Giờ các ngươi liên thủ cũng vô ích, trễ rồi."
Lữ Thiếu Khanh lại thở dài một tiếng: "Đúng vậy, trễ rồi."
Sau đó hắn ta mắng to với Mộc Vĩnh: "Móa nó, ngươi nói sớm với ta một chút là ta giết chết toàn bộ bọn ngươi rồi."
Thứ Lữ Thiếu Khanh kiêng ky là những Hóa Thần bên ngoài, sớm biết Hóa Thần vào không được hắn đã bất chấp Kiếm Nhất, Kiếm Ngũ gì đó, hắn nhất định phải giết chết hoàn toàn bọn hẳn, giết sạch toàn bộ những kẻ đã đuổi giết hắn tới đây. Mộc Vĩnh hiểu ra, sầm mặt lại, hừ một tiếng, không còn tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa.
Hắn ta nói: "Đi, giờ đi!"
Giờ số lượng quái vật tạm thời không gia tăng, đối với Mộc Vĩnh mà nói đây là cơ hội tốt nhất.
Kế Ngôn nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ta đi cùng đệ."
"Cùng cọng lông." Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không cảm kích, chỉ vào Tiêu Y nói: "Canh kỹ tên ngốc này, đợi ta trở về."
Tiêu Y bĩu môi, hung hăng với ta như vậy mà lại dịu dàng với Đại sư huynh đến thế.
Đợi ta trở về, đây không phải những lời cặp vợ chồng trẻ mới nói sao?
Lữ Thiếu Khanh nghĩ nghĩ, chỉ vào ba người Đàm Linh nói với Kế Ngôn: "Bảo bọn hắn cút đi, đừng cho bọn hắn đi theo, bị kẻ ăn quịt bám chắc chắn không có chuyện gì tốt."
"Đợi ta xử lý xong chuyện trên đó thì trở về."
Đàm Linh tức chết: "Khốn kiếp, ngươi nói ai là kẻ ăn quịt."
"Ai mắng chửi người thì là kẻ đó."
Một câu của Lữ Thiếu Khanh chọc Đàm Linh giận gần chết.
Sau đó Lữ Thiếu Khanh cố nén đau đớn, nằm sấp trên Mặc Quân kiếm đi theo Mộc Vĩnh tiến lên trên.
Lữ Thiếu Khanh vừa rời đi, Kế Ngôn liền ngồi lên lưng tiểu bạch hổ.
Lữ Thiếu Khanh quay đầu thấy vậy, suýt nữa rơi từ trên Mặc Quân kiếm xuống, tiếng mắng quanh quẩn trong không trung: "Khốn kiếp, chớ cướp vị trí của ta."
Mặc dù bị thương nhưng tiếng măng chửi người của hắn vẫn tràn đầy sức lực.
Hảẳn mắng Kế Ngôn xong lại hỏi thăm Mộc Vĩnh: "Mộc Vĩnh, ngươi có gia vị gì đó không? Rắc lên người ngươi một chút đi, tí nữa bị ăn mùi vị cũng sẽ ngon hơn đấy. Ta chúc ngươi vừa đối mặt đã bị cắn chết..."
Tốc độ tiến lên của Lữ Thiếu Khanh không nhanh còn vừa đi vừa hỏi thăm Mộc Vĩnh.
Đàm Linh thấy vậy vô cùng cạn lời.
Lúc này, Kế Ngôn nói với Đàm Linh: "Đàm cô nương, các ngươi đi đi. Rời khỏi nơi này, trở lại Thánh Sơn."
Đàm Linh sửng sốt một chút: "Vì sao?" Kế Ngôn chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Sắp tới sẽ rất nguy hiểm, không muốn chết thì đi đi. Đừng cô phụ ý tốt của hắn."
Sau khi nói xong hắn ta ra hiệu Tiêu Y rời khỏi nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận