Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1083: Khỉ hổ đại chiến

Chương 1083: Khỉ hổ đại chiếnChương 1083: Khỉ hổ đại chiến
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi. Nha đầu này.
Sau đó, hắn nói với một khỉ một hổ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đánh, đánh cho tai"
"Đừng có ai muốn nhường, đứa nào dám nhường, ta lập tức xử lý."
"Khỉ ngốc, ngươi dám nhường ta sế thiến ngươi. Mèo ngốc, ngươi dám làm cho có ta sẽ lột sạch lông ngươi."
Chẳng có cách nào khác.
Bị Lữ Thiếu Khanh uy hiếp, một khỉ một hổ chỉ có thể ra tay.
Tiểu viên hầu chỉ vào tiểu bạch hổ, hết sức bất mãn.
Đều tại con mèo ngốc nhà ngươi, xem đi xem đi, kéo cả đại ma đầu ra rồi đấy.
Tiểu bạch hổ xù lông.
Ta là lão hổ, không phải mèo. Con khỉ ngốc nhà ngươi thì biết cái gì? Đều là tại ngươi.
Chít chít.
Graoooo.
Một khỉ một hổ chửi bới lẫn nhau, càng nói càng tức, cuối cùng dứt khoát đánh nhau.
Tiểu bạch hổ rung rung bốn chân, toàn thân như được bơm khí mà nhanh chóng phóng lớn lên, chớp mắt đã hóa thành một con hổ trắng cao lớn uy mãnh.
Tiểu viên hầu cũng không chịu thua kém, cũng rung rung thân mình, biến thành khổng lồ.
Vì còn nhỏ nên nó không thể lớn bằng cha chú được, chỉ có thể biến thành một tiểu kim cương, thấp hơn tiểu bạch hổ một cái đầu.
Graoooo.
Một khỉ một hổ gào thét với nhau, bày hết ra khí tức hung tàn.
Phóng về hướng đối diện.
Tiểu viên hầu nhún chân sau nhảy mạnh lên, mặt đất lập tức lún xuống hai cái hố sâu rộng mấy mét, sức mạnh cường đại bốc lên bụi mù.
Tiểu bạch hổ cũng vậy, bốn chân nhún một cái nhảy lên đụng vào tiểu viên hầu giữa không trung.
Ầm!
Hai con linh sủng đều có thần lực trời sinh, va chạm cực kỳ mạnh.
Sóng áp lực không khí dội ra.
Bốn phía như nổi cuồng phong, thổi lên bụi đất đầy trời. Bụi đất nhỏ xíu bị cuồng phong càn quét hóa thành bão cát che kín cả bâu trời.
Hai con linh sủng đều lấy ra hết bản lĩnh giữ nhà.
Tứ chi và đuôi của tiểu bạch hổ đều là vũ khí rất mạnh, một vuốt vả xuống có thể vả một ngọn nui rách tả tơi.
Tiểu viên hầu có thân hình giống người, lợi thế là tốc độ nhanh nhạy.
Tiểu bạch hổ tấn công, nó chỉ nhẹ nhõm tránh né, có vẻ thành thạo điêu luyện.
Nó còn biết dùng vũ khí, đá tảng, cát bụi dưới đất đều là vũ khí của nó.
Nhờ vào đó nó có thể đánh với tiểu bạch hổ có đến có về, tương xứng ngang cơ.
Tiêu Y rất lo lắng nhìn hai con linh sủng, một khỉ một hổ đánh rất kịch liệt.
Thân thể cao lớn, sức mạnh khổng lồ, mỗi lần va chạm đều khiến xung quanh chấn động không ngừng, bốc lên bụi đất đầy trời.
Tiểu bạch hổ nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ sóng ôm vô hình từ miệng nó trào lên, cuốn bụi đất lao thẳng về phía tiểu viên hầu như những con dao nhỏ.
Tiểu viên hầu nhẹ nhàng nhảy một cái, thân thể cao lớn nhanh như thiểm điện.
Nhẹ nhàng thoát khỏi phạm vi sát thương của sóng âm.
Đồng thời, nó nhặt một tảng đá lớn dưới đất lên ném thẳng về phía tiểu bạch hổ.
Tảng đá lớn xé rách không khí, đánh xuyên bụi đất, mang theo sức mạnh vạn cân biến thành một viên đạn pháo gào thét đánh tới tiểu bạch hổ.
Tiểu bạch hổ không tránh không né, giơ hổ trảo hung hăng đón lấy tảng đá lớn.
Oành!
Tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá lớn chia năm xẻ bảy.
Sau đó, tiểu bạch hổ xông ra từ trong đống đá vụn như tia chớp, ẩn giấu trong lớp màn đá vụn mà giết tới trước mặt tiểu viên hầu chỉ trong chớp mắt.
Thân thể cao lớn rơi xuống đập vào ngực tiểu viên hầu.
Tiểu viên hầu vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đánh bay ngược lại đẳng sau, ngã âm ầm xuống đất lăn lộn mấy vòng ngậm một miệng đầy đất.
Tiểu bạch hổ tấn công được, đắc ý rống lên với tiểu viên hầu.
Không chịu nổi một đòn.
Tiểu viên hầu bị chọc giận, hai mắt đỏ kè.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng tới tiểu bạch hổ.
Bị tiểu bạch hổ chiếm được lợi thế, tiểu viên hầu vô cùng phẫn nộ.
Thấy khỉ nhỏ bị chọc giận, hai mắt tiểu bạch hổ lóe lên đắc ý.
Đi theo Tiêu Y, dần dân nó cũng giảo hoạt hơn nhiều.
Nó hạ mình xuống, mang theo cái đuôi có gai ngược xuất hiện ngay trước mặt tiểu viên hầu, như một cái gậy sắt đập rầm rầm xuống mặt tiểu viên hầu.
Hừ, đến thế rồi ngươi còn không chịu thua à?
Đuôi hổ mạnh mẽ, phá đá mở núi còn không thành vấn đề, là một trong những vũ khí sát thương của tiểu bạch hổ.
Ánh mắt tiểu bạch hổ càng thêm đắc ý, nhếch miệng cười khoe răng nanh.
Nhưng một khắc sau, nụ cười của nó biến mất.
Đuôi nó bị tóm chặt, một sức mạnh †o lớn từ cái đuôi truyền tới, nó cảm giác cảnh tượng trước mắt bắt đầu đảo lộn.
Oành!
Thân thể cao lớn của tiểu bạch hổ đập xuống ầm ầm, như một ngọn núi sụp đổ, khiến cho mặt đất rung lên không ngừng.
Phản lực cường đại lại một lần nữa cuốn bụi đất lên.
Đứng trên thuyền không cần lo hít bụi. Tiêu Y cố gắng mở to hai mắt, nhìn hai con Tiểu Bạch chiến đấu, vừa khẩn trương vừa lo lắng.
"Nhị sư huynh, bọn chúng không sao chứ?"
Lữ Thiếu Khanh ngồi trên mép thuyền, có vẻ nhẹ nhõm: "Có thể có chuyện gì?"
"Không chết được!"
Thấy tiểu viên hầu nắm đuôi tiểu bạch hổ nện xuống đất như nện chùy.
Khiến cho mặt đất rung lên thùng thùng như động đất mãnh liệt.
Tiêu Y đau muốn nát lòng, nhưng cũng rất giật mình.
"Khỉ con lại dám nắm lấy đuôi Tiểu Bạch? Nó không sợ đau à?"
Tiêu Y biết rất rõ đuôi Tiểu Bạch thế nào. Bình thường lông xù xù, nàng vẫn sờ tới sờ lui, rất đáng yêu.
Nhưng khi chiến đấu, nó là một thứ vũ khí đáng sợ.
Không chỉ mạnh, mà trên đó còn ẩn giấu gai ngược sắc bén.
Dù là linh giáp cũng có thể nhẹ nhàng xuyên thấu.
Tiểu viên hầu lại có thể bắt lấy mà không sợ đau.
Tiêu Y không thể không bội phục: "Bảo sao có thể trở thành linh sủng của Đại sư huynh, quả thực có bản lĩnh."
Dù là tuổi tác hay thực lực bản thân, so với tiểu bạch hổ, tiểu viên hầu thua kém không ít.
Mà bây giờ tiểu viên hầu lại chiếm được thế thượng phong, khiến cho tiểu bạch hổ bị thất thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận