Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1086: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch đi

Chương 1086: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch điChương 1086: Một đứa tên Đại Bạch, một đứa tên Tiểu Bạch đi
Tiểu bạch hổ không kịp chuẩn bị, bị cái đuôi to lớn quất trúng, kêu lên thảm thiết, giận phun máu tươi
Nó bị quất đến mức lảo đảo ngã xuống từ đầu quái thú.
Khi nó còn đang rơi, quái thú lại lần nữa quất đuôi tới.
Tiểu bạch hổ vẫn còn đang ngơ ngác, căn bản không tránh kịp, bị cuốn chặt lại.
Lực siết cực lớn khiến nó không ngừng kêu lên thảm thiết.
Quái thú lại hưng phấn gào thét.
Nó ngoác miệng cuốn tiểu bạch hổ lên đưa vào trong miệng, muốn nhấm nháp con mồi ngon lành này. Tiểu bạch hổ bị cuốn chặt không thể tránh thoát được.
Cảm nhận được ý đồ của quái thú, nó lại càng kêu to hơn.
Nó không ngừng bản ra những quả cầu năng lượng vô hình, nhưng đánh vào quái thú chẳng có tác dụng gì.
Ngược lại, vì thế mà nó mất sức, yếu đi rất nhanh.
Khi quái thú chuẩn bị bỏ nó vào miệng, bỗng một cục đá lớn từ trên trời rơi xuống.
Graol
Tiểu viên hầu như thần binh trên trời rơi xuống, khiêng một tảng đá lớn đánh tới quái thú.
Quái thú bị đập trúng!
Mặc dù có lân giáp kiên cố bảo hộ, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh khổng lồ.
Quái thú bị nện cho hoa mắt chóng mặt, theo bản năng nhả cái đuôi ra, tiểu bạch hổ vội vàng tranh thủ thoát đi.
Nó nhìn tiểu viên hầu đang xông lên triền đấu với quái thú một cách phức tạp.
Không ngờ vào lúc mấu chốt, tiểu viên hầu lại ra tay cứu nó.
Tiểu viên hầu nhảy choi choi đến sau lưng quái thú, trong tay nó còn bê một tảng đá lớn.
Nhưng lân giáp của quái thú cứng răn, cũng không có cách nào phá được phòng ngự của quái thú.
Nhìn tiểu viên hầu không đánh được mấy đã bị quái thú đè xuống đánh, miệng đuôi trước sau cùng giáp công, cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu bạch hổ hét lớn, xông lên, kết hợp cùng tiểu viên hầu đối phó với quái thú.
Hai con linh sủng liên thủ, chẳng mấy chốc quái thú đã không thể kết hợp đầu với đuôi.
Nó không thể không co vào như rắn, hơi ngóc dậy, dùng tư thế phòng thủ.
Tiểu bạch hổ kêu lên với tiểu viên hầu, nhắc con khỉ biết nhược điểm của quái thú là con mắt.
Hai con linh sủng thương lượng một phen, cuối cùng tiểu bạch hổ chủ động đi hấp dẫn lực chú ý của quái thú.
Quái thú thấy tiểu bạch hổ, con mắt còn lại trở nên đỏ bừng, sát khí tăng cao đột ngột.
Nó gào thét nhìn tiểu bạch hổ, quấn lấy tiểu bạch hổ mà triền đấu.
Mà tiểu viên hầu thì giảo hoạt ở phía sau trơn tru bò lên đầu quái thú như leo cây.
Học tiểu bạch hổ, nó cũng chụp vào mắt quái thú.
Không ngờ quái thú còn có phòng bị, nó nhắm mắt lại.
Mí mắt kiên cố che hai mắt lại.
Đồng thời cũng chú ý tới tiểu viên hầu trên đầu, nó nổi điên phẫn nộ, bắt đầu chú ý đên tiểu viên hầu gian xảo.
Cái đuôi lớn quét ngang mà tới.
Đúng vào lúc này, bỗng nột đạo kiếm quang từ phía xa quét tới, nhắm chính giữa con mắt của quái thú.
Phập một tiếng, con mắt cuối cùng của quái thú cũng mất.
Một cỗ kiếm ý thuận theo vết thương tràn vào trong đầu con quái thú, điên cuồng tàn phá huyết nhục của nó. Quái thú gầm lên kinh thiên động địa, điên cuồng quăng quật thân thể xung quanh.
Đất rung núi chuyển, sơn băng địa liệt, một mảnh hỗn độn.
Quái thú gào thét, rụt đầu lại, chuẩn bị chui xuống đất chạy trốn.
Tiêu Y đang đánh tới cũng hét lớn: "Đừng để nó chạy."
Hai con linh sủng tiểu bạch hổ và tiểu viên hầu cũng phối hợp với Tiêu Y tấn công quái thú.
Hai con linh sủng thân lớn lực khỏe, tóm lấy đuôi quái vật, hợp sức cứng rắn kéo quái thú ra khỏi lòng đất.
Một người hai linh sủng đại chiến, cuối cùng cũng cứng rắn giết được quái thú.
Tiêu Y chém được một nửa cái đầu quái thú xuống trận chiến mới kết thúc.
"Nhị sư huynh, huynh xem, đây là máu thịt của con quái thú, huynh xem thử xem."
Tiêu Y mang theo một miếng thịt quái thú quay lại, Lữ Thiếu Khanh bịt mũi: "Muội mang hậu môn của nó về đấy à?”
"Cách xa ta một chút."
Lữ Thiếu Khanh quan sát miếng thịt Tiêu Y mang lại, dù nó mới được cắt từ thân thể con quái thú.
Nhưng nó nhễu nhão như đã bị bỏ ra ngoài mười ngày nửa tháng rồi vậy, tỏa ra mùi hương khó ngửi.
Máu dư nhỏ xuống ăn mòn boong Tàu rin rít.
Lữ Thiếu Khanh vung tay phải lên, máu trên boong tàu bốc hơi sạch sẽ, nói với Tiêu Y: "Vứt đi, đừng có làm xấu thuyền của ta."
Tiêu Y lập tức ném miếng thịt kia ra ngoài, bắn thêm một ngọn lửa thiêu cháy sạch.
"Nhị sư huynh, huynh cảm thấy chuyện gì đã xảy ra?" Tiêu Y tò mò hỏi Lữ Thiếu Khanh.
Quái thú vừa mới chết nhưng máu thịt của nó thì như đã chết được vài ngày rồi, thực quái dị.
Lữ Thiếu Khanh cũng không hiểu, nhớ lại đám quái vật đen gần đây xuất hiện thì chuyện vừa rồi xảy ra cũng rất bình thường.
Hắn chẳng nghĩ nữa, nhìn hai con linh sủng đã thu nhỏ lại bằng hai con chó nhỏ.
"Thế nào?" "Các ngươi cảm thấy ai thắng ai thua?"
Tiêu Y vội vàng cầu tình với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, hình như chúng còn chưa phân được thắng bại."
"Hay coi như thôi đi."
Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân Kiếm cắt móng tay, ánh mắt hung ác: "Đã không phân được thăng bại thì hai đứa tự quyết định đi, ta sẽ cạo lông ai?"
Một khỉ một hổ liếc nhau, cuối cùng cùng bước lên một bước.
Bước lên rồi, thấy con kia cũng làm vậy thì khế gầm gừ với nhau.
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy thì vui vẻ nói: "Các ngươi đều muốn làm Bạch Mao sao?"
"Vậy tốt rồi, cùng làm đi."
Một khỉ một hổ lại ăn ý lùi lại một bước.
Tiêu Y lại cầu tình: "Nhị sư huynh, xem bọn chúng thế này sau này nhất định sẽ không tranh giành nữa đâu, thôi đi nhé."
Tiểu bạch hổ và tiểu viên hầu đều liên tục gật đầu, trốn sau lưng Tiêu Y tỏ ý nàng nói rất đúng.
Lữ Thiếu Khanh hung tợn hỏi: "Không tranh, thế chuyện đặt tên phải làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận