Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1098: Tế tư đại nhân

Chương 1098: Tế tư đại nhân Chương 1098: Tế tư đại nhân
Thần thức của đám người Lữ Thiếu Khanh và linh thức của Tiêu Y lặng lế thi triển, nhìn thấy bên trong là một hang động cao mấy mét, rộng hơn mười mét.
Giữa hang động có một quái vật màu đen đang năm.
Ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lạnh lẽo, quả nhiên là loại quái vật màu đen mà bọn hắn từng gặp.
Con quái vật này nằm chính giữa, nhắm hai mắt, hơi thở kéo dài giống như đang ngủ.
Mặc dù nó chỉ là loại quái vật cấp thấp nhưng vẫn đủ để dẫn động sát ý của Kế Ngôn.
Sát khí trên người Kế Ngôn không tự nhiên phát ra khiến người bộ tộc Định Ất sợ đến run lẩy bẩy, giống như đối mặt với một con hung thú thao thiên.
Lữ Thiếu Khanh nhận ra sát khí của Kế Ngôn liền huých vai hắn ta:
"Thu liễm một chút, đừng dọa mấy tiểu bằng hữu sợ hãi."
Mấy người Côn Ngải cũng phát hiện sau lưng có chút gì đó là lạ, nhưng quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh vẫy vẫy tay với ông ta, vẻ mặt tươi cười.
Côn Ngải không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Ông ta vung tay lên.
Tộc nhân bộ tộc Định Ất khiêng thi thể hai bên lần lượt tiến vào, đưa thi thể vào trong hang động.
Đại trưởng lão của bộ tộc, một đàn ông người trung niên dẫn đầu chúng tộc nhân quỳ xuống, lớn tiếng hô to. "Cung thỉnh Tế tư đại nhân!"
Quái vật màu đen tỉnh lại, đôi mắt đỏ ngầu mở ra, một cỗ khí tức tàn bạo lập tức tràn ngập.
Quái vật màu đen đứng dậy, phát ra tiếng gâm nhẹ, tuy nhiên âm thanh bên trong không truyền ra ngoài, toàn thân nó từ trên xuống dưới tản ra một cỗ sát ý tàn bạo.
Quái vật đứng lên, Lữ Thiếu Khanh không kìm được thấp giọng chửi một tiếng móa nó.
"Thứ này mà có cả giống cái?"
Quái vật có hình dạng loài người, toàn thân được bao trong vảy giáp màu đen, ngực vô cùng phát triển, nhìn một cái là có thể xác định giới tính của nó.
Đồng thời Lữ Thiếu Khanh phát hiện nơi quái vật nằm có từng đạo trận văn. Trận văn màu được được phác họa cong cong vẹo vẹo khiến Lữ Thiếu Khanh vô cùng hoài nghi những phác họa này là do quái vật làm.
Dù sao thì trông cũng xấu quá, giống như tùy ý phác họa.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh còn không thể nhận ra được đó là trận pháp gì.
Quái vật nhìn tầm mười cỗ thi thể được đưa vào hang động, quái vật há miệng, trong miệng nó bay ra một ít sương mù màu đen tiến vào trên người những cỗ thi thể này.
Tiếp đến, những cỗ thi thể này như có sinh mệnh đứng lên, thân thể lung la lung lay, rất giống mấy bộ phim ma Lữ Thiếu Khanh đã từng xem ở kiếp trước.
Quái vật lui sang một bên, gầm nhẹ một tiếng với những thi thể này.
Tâm mười cỗ thi thể tựa hồ nghe hiểu, lung la lung lay đi đến trên trận pháp, trận văn màu đen sáng lên quang mang hắc sắc.
Những thi thể này liên tiếp biến mất trong huyệt động.
Lại là truyền tống trận?
Lữ Thiếu Khanh cảm thấy khó có thể tin.
Có dạng truyền tống trận này sao?
Tâm mười cỗ thi thể truyền tống sau khi đi thì còn để lại trên đất một cỗ thi thể.
Sau khi truyền tống đi hơn mười bộ thi thể, dường như quái vật màu đen có vài phần mệt mỏi.
Sau khi nó nhìn thi thể trên mặt đất thì há miệng ra, thi thể bị cuốn đến trước mặt nó.
Tiếng nhai nuốt vang lên. Tiêu Y ở bên ngoài sắc mặt trắng bệch, che miệng, suýt chút nữa thì nôn.
Lữ Thiếu Khanh thấp giọng hỏi Cát Cửu ở bên cạnh: "Những thi thể này sau khi ném cho Tế tư đại nhân thì sẽ như thế nào?"
Cát Cửu được an bài đi theo bên cạnh ba người Lữ Thiếu Khanh, vừa giám sát, cũng vừa tiếp đãi.
Cát Cửu lắc đầu: "Tế tư đại nhân chỉ nói là sẽ đưa bọn hắn đi đến nơi cần đi."
"Ngươi nói, Tế tư đại nhân có ăn bọn hắn không?"
Cát Cửu tiếp tục lắc đầu: "Ngươi nghĩ Tế tư đại nhân là ai2"
"Nó đâu phải quái vật gì."
"Ta cho ngươi biết, ngươi tốt nhất đừng vu khống Tế tư đại nhân chúng ta, nếu không nơi này không chào đón ngươi."
Cát Cửu nói xong lời cuối cùng, ánh mắt đã trở nên có mấy phần bất thiện, cảm giác đối với Lữ Thiếu Khanh liền xấu đi.
Dám nói xấu Tế tư đại nhân chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Lữ Thiếu Khanh sắc mặt cổ quái hỏi: "Tế tư đại nhân hình dạng thế nào, ngươi gặp qua chưa?”
"Ngoại trừ đại trưởng lão, không phải ai cũng có tư cách bái kiến Tế tư đại nhân." Cát Cửu có cảm giác vô cùng không tốt với Lữ Thiếu Khanh nên giọng điệu nói chuyện rất qua loa.
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy liền nói bóng nói gió: "Nói vậy có nghĩa là, rất nhiều người các ngươi đều chưa từng gặp Tế tư đại nhân đúng không?"
"Hừ!" Thậm chí Cát Cửu liếc Lữ Thiếu Khanh một cái, lười nói chuyện.
"Ngươi rất sùng bái Tế tư đại nhân?" Lữ Thiếu Khanh lại hỏi.
"Hừ." Cát Cửu vốn định không để ý tới, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là trả lời, ngữ khí không được tốt lắm: "Tế tư đại nhân là người ta sùng bái nhất, nhờ có nó ở đây bộ tộc mới có thể hưng thịnh phồn vinh, trở nên cường đại hơn."
Lữ Thiếu Khanh không hỏi tiếp, mà cười hắc hắc, nhẹ nhàng vung tay lên.
Sương mù màu đen trước hang động đột nhiên bị thổi tan, lộ ra cảnh tượng trong huyệt động.
Quái vật màu đen đang nhai nuốt ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm nửa cỗ tàn thi, huyết dịch màu đỏ thãm thuận theo miệng quái vật chảy xuống, nhỏ trên mặt đất.
Đám người bộ tộc Định Ất và Côn Ngải đều ngây dại.
Hai bên đều ngơ ngẩn ngay tại chỗ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hiện trường trong lúc nhất thời vô cùng yên tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận