Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1107: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gì (tt)

Chương 1107: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gì (tt)Chương 1107: Chỉ cần có đầy đủ sức mạnh, để ý chuyện nó là quái vật hay không làm gì (tt)
Câu trưởng lão gật đầu: "Ta cũng rất †ò mò, rốt cuộc là bảo bối gì mà có thể một đòn đánh tan sức mạnh của Tế tư đại nhân."
Lão ta ngồi trên đệm, ở trên cao nhìn xuống Côn Ngải, đôi mắt vẫn hơi khép hờ, không hề có ý định đặt Côn Ngải vào trong mắt.
Dường như trong mắt lão ta, Côn Ngải chỉ là một con sâu con kiến có thể giẫãm chết bất cứ lúc nào.
Ngữ khí lão ta khinh miệt nói với Côn Ngải: "Dâng bảo bối ra, các ngươi có thể gia nhập bộ tộc Khê Bích."
"Đây là vinh hạnh của các ngươi." "Tế tư đại nhân sẽ không so đo các ngươi giết đồng bạn của nó."
Thái độ Côn Ngải kiên định, lạnh lùng đáp lại hai chữ: "Nằm mơi"
Thái độ của Côn Ngải chọc giận Câu trưởng lão, ánh mắt của lão ta trở nên lạnh lẽo, sát khí bắt đầu tràn ngập: "Tốt!"
Câu trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh, mỗi một chữ đều lộ ra lãnh khốc cùng tàn nhẫn: "Giết hắn, những người khác không muốn đầu hàng thì giết luôn đi, mang phụ nữ và trẻ con đi."
Đà Tập cười đứng ra, khí tức trên thân đột nhiên tăng vọt.
Sắc mặt Côn Ngải hơi thay đổi.
Đà Tập vốn có thực lực Trúc Cơ kỳ tầng tám, giờ đã là thực lực Trúc Cơ kỳ tầng chín. Đà Tập nhìn thấy vẻ mặt của Côn Ngải, vô cùng vui vẻ: "Không ngờ đúng không? Mặc dù ngươi có bảo bối, nhưng Tế tư đại nhân đã đích thân ban sức mạnh cho ta, ngươi, đã không phải là đối thủ của ta."
"Mau chịu chết đi!"
"Ồn ào chết đi được!" Đúng vào lúc này, một giọng nữ vang lên khiến trên mặt Đà Tập lộ tia ngạc nhiên.
Một giọng nói đặc hữu của thiếu nữ đột nhiên vang lên, nghe vô cùng đặc biệt.
Người bên bộ tộc Khê Bích vừa nghe xong liền biết tuyệt đối không phải là người của bộ tộc Định Ất hoặc bộ tộc Khê Bích bọn hắn.
Giọng nói này không giống giọng bản địa.
Khẩu âm nghe như người vùng khác, vừa nghe là nhận ra ngay.
Nơi này của bọn hắn điều kiện vô cùng ác liệt, cho dù là nữ nhân dịu dàng đến mấy nói chuyện cũng lớn tiếng, âm thanh thô kệch, không có cảm giác thanh thúy.
Cho nên, tất cả mọi người hiếu kì nhìn về phía phát ra giọng nói.
Rốt cuộc là ai?
Đà Tập nhìn thấy nhóm Lữ Thiếu Khanh, còn người nói ồn ào chết đi được là Tiêu Y.
Người bộ tộc Khê Bích quá yếu, Kế Ngôn không hứng thú xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh là lười nhác xuất thủ.
Loại nhiệm vụ này dĩ nhiên là rơi xuống đầu Tiêu Y.
Nhìn thấy người của bộ tộc Khê Bích tới cửa phách lối cuồng vọng, dáng vẻ như ăn chắc bộ tộc Định Ất, đủ các loại trào phúng, đủ các loại không để người bộ tộc Định Ất trong mắt.
Tiêu Y nhìn thấy người bộ tộc Khê Bích liền nghĩ tới Quy Nguyên Các.
Nàng ta ghét nhất là cách làm việc bá đạo, cho dù là người hay là tổ chức đều đáng ghét.
Đà Tập nhìn thấy Tiêu Y, con mắt không kìm được sáng lên.
Thể hình của người bộ tộc Khê Bích, bộ tộc Định Ất không khác thể hình nhân tộc Thập Tam Châu lắm.
Tuy nhiên cũng vì nguyên nhân điều kiện môi trường nên da của bọn hắn có vẻ tái nhợt như bị bệnh.
Còn Tiêu Y thì khác, tu luyện giả, nhân loại bình thường, tướng mạo thì ngàn dặm mới tìm được một, là một mỹ nữ chính hiệu. Đà Tập vừa thấy mặt nàng ta trong lòng liền nhộn nhạo.
Hắn ta cười ha ha một tiếng: "Ha ha, mỹ nhân từ đâu tới? Đúng lúc, ngoan ngoãn cùng ta trở về sinh một trăm con nào."
Tiêu Y nghe xong, giận tím mặt.
Chiếm tiện nghi chiếm được trên đầu ta sao?
Coi ta là heo mẹ à?
Tiêu Y nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, ta muốn chặt hắn."
Lữ Thiếu Khanh không quan trọng nói: "Chặt thôi, có phải chuyện gì lớn đâu chứ."
Lúc này Tiêu Y rút trường kiếm của mình ra, đằng đằng sát khí nói: "Cẩu vật không có mắt, giờ ta sẽ chém chết các ngươi." "Ngoan ngoãấn làm người không làm, cứ nhất định phải đi làm súc vật, không đúng, là thứ quái vật còn không bằng súc sinh."
"Đi làm chó săn cho quái vật, quỳ liếm chân quái vật, giờ ta sẽ chém chết các ngươi."
Đà Tập nhìn thấy Tiêu Y tức giận không những không tức giận mà còn cảm thấy Tiêu Y giận lên vô cùng hấp dẫn.
Hắn ta tiếp tục cười ha ha: "Mỹ nhân nàng thật hoang dã, có cá tính, ta thích."
"Đợi lát nữa nàng theo ta trở về, ta sẽ khiến nàng ngoan ngoấn quỳ liếm cho ta”
Tiêu Y phân nộ chém một kiếm xuống người Đà Tập: "Nam nhân thối, đi chết đi!" Kiếm quang tăng vọt, kiếm khí bộc phát.
Trong nháy mắt Đà Tập bị kiếm quang bao phủ.
Câu trưởng lão bên này vốn đang sống chết mặc bây, một lần nữa cơ thể lui ra sau, chuẩn bị thư thái nhìn tộc nhân của mình tiêu diệt bộ tộc Định Ất.
Nhưng một kiếm này của Tiêu Y khiến mắt lão ta đau nhói.
Kiếm quang mãnh liệt chói lóa như ánh mắt trời khiến lão ta không cách nào mở to mắt.
"Cái này, cái này...
Câu trưởng lão quá sợ hãi, đây là cái gì?
Đợi sau khi kiếm quang biến mất, Đà Tập cũng đã biến mất, thậm chí hắn †a còn không thể phát ra một tiếng hét thảm đã bị một kiếm của Tiêu Y chém nát.
Thi thể chia năm xẻ bảy, như một đống thịt nát tản mát rơi xuống đất, vô cùng bi thảm.
"Không, không thể nào..."
Câu trưởng lão khiếp sợ kêu lên.
Những người khác của bộ tộc Khê Bích cũng chấn động đến mức nói không nên lời.
Đà Tập là tộc trưởng bộ tộc Khê Bích, thực lực gân bằng đại trưởng lão.
Bây giờ đứng trước mặt thiếu nữ này ngay cả một cái rắm còn chưa kịp đánh đã bị chặt rồi.
Sau khi Câu trưởng lão hết khiếp sợ thì sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Lão ta nhìn sương mù màu đen bên ngoài thi thể Đà Tập rồi vung tay lên, sương mù màu đen thổi qua tiến vào trong cơ thể lão ta.
Sắc mặt Câu trưởng lão hồng nhuận thêm vài phần, lão ta lạnh lùng nhìn Tiêu Y; "Hóa ra là cấu kết với phản đạo giáo, chẳng trách lại dám càn rỡ như vậy."
Thủ đoạn công kích của Tiêu Y khác đám người bọn hắn nên dĩ nhiên Câu trưởng lão đoán Tiêu Y là phản đạo giáo.
Tiêu Y chỉ vào Câu trưởng lão nói: "Đây gọi là người tu luyện biết không hả? Lão già bất trung bất nghĩa, ta nhường ngươi một chiêu!"
Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm với Kế Ngôn: "Đây là huynh dạy muội ấy đấy à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận