Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1127: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?

Chương 1127: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?Chương 1127: Có người dùng khoa học kỹ thuật, game master mặc kệ à?
Lữ Thiếu Khanh lại trâm mặc, một lát sau mới chửi ầm lên: "Lý nãi nãi, đáng lẽ lúc ấy ta không nên ra tay."
"Tộc trưởng bộ tộc Định Ất đúng không? Lần sau đừng để ta đụng phải hẳn ta, nếu không ta hút chết hắn ta."
Lữ Thiếu Khanh mắng xong, lại thở dài một tiếng, tràn đầy bi thương.
Quả nhiên, không thể làm người tốt được.
Thấy Lữ Thiếu Khanh u buồn bi thương thế, Tiêu Y nhanh chóng hỏi Dận Khuyết: "Ngươi tìm tới chung ta, muốn đưa chúng ta về làm gì?"
Quay lại vấn đề kia. Lữ Thiếu Khanh cũng không đoái hoài đến bi thương nữa, vểnh tai nhìn chăm chằm vào Dận Khuyết chờ câu trả lời.
Nhưng nhất định Lữ Thiếu Khanh sẽ không hài lòng với câu trả lời của Dận Khuyết: "Đại trưởng lão đã nói, tế tự sắp đến, cần đoàn kết tất cả lực lượng."
"Các ngươi là người đặc biệt, thực lực lại mạnh như vậy, có thể đối phó với Tế thần!"
"Cút đi!" Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Đối phó với Tế thần? Nếu có thể sao các ngươi không đi đi? Sao đại trưởng lão của các ngươi không đi đi?"
Dùng cái mông để nghĩ cũng biết Tế thần rất đáng sợ.
Ít cũng phải là Hóa Thần trở lên, tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ như hắn có thể đụng vào sao? Lữ Thiếu Khanh hung ác nhìn chăm chăm Dận Khuyết: "Các ngươi tìm chúng ta là để chúng ta làm bia đỡ đạn sao?"
"Có tin ta xử ngươi trước không?"
Dận Khuyết không biết làm sao Lữ Thiếu Khanh lại đổi thái độ.
Hắn ta lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải để các ngươi đi làm bia đỡ đạn. Đại trưởng lão muốn tìm các ngươi khẳng định có chuyện rất quan trọng."
Đoàn kết sức mạnh cái gì? Mấy năm gân đây đoàn kết cũng không ít, nhưng không có tác dụng lớn với Tế Thần và các tế tự thủ hạ hoành hành.
Dân Khuyết cũng không biết đại trưởng lão tìm bọn Lữ Thiếu Khanh làm gì.
Nhưng hắn ta biết Đại trưởng lão lợi hại, một năm trước đã phái người tới Vẫn Giang trong sa mạc tìm kiếm, đủ để chứng minh tâm quan trọng của bọn Lữ Thiếu Khanh.
Cho nên, Dận Khuyết nói với Lữ Thiếu Khanh: "Cho nên Đại trưởng lão hy vọng các ngươi có thể đi gặp ngài ấy một chút."
Lữ Thiếu Khanh nhìn Dận Khuyết bằng ánh mắt nhìn trăm thứ, không trả lời mà hỏi: "Tổ chức của các ngươi ở đâu?"
Dận Khuyết chỉ một phương hướng, bên trái hướng bọn họ đang đi.
"Nhật, tổ chức của các ngươi cũng ở trung tâm thế giới à?"
Dận Khuyết gật đầu: "Không chênh lệch lắm, ngay dưới mắt kẻ địch là nơi an toàn nhất."
"Có câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất." Lữ Thiếu Khanh nhìn theo hướng kia, bắt đầu trâm mặc.
Dận Khuyết nói: "Ta đã nói nhiều như vậy rồi, giờ đến phiên ta hỏi."
Lữ Thiếu Khanh đứng dậy phất phất tay nói: "Từ từ đã, ta còn một vấn đề cuối cùng?”
"Tế tự mà ngươi nói đến là gì?"
Dận Khuyết nhìn theo hướng trung tâm thế giới, sắc mặt sa sầm xuống: "Sẽ có một phần rất lớn nhân loại trở thành tế phẩm, biến mất trong thế giới này. Không ai biết bọn họ đi đâu."
"Đại trưởng lão đã nói, quái vật sẽ cướp đi linh hồn của nhân loại, sau đó, rót linh hồn quái vật vào trong thân thể nhân loại, trở thành quái vật thật sự."
"Tế tự ấy, trên thực tế là nhân loại tự dâng mình làm tế phẩm." "Ngày này qua ngày khác, những người kia còn cảm thấy đây là một loại vinh hạnh."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Dận Khuyết mang theo hận ý sâu sắc: "Cho nên, tổ chức Thí Thần của chúng ta nhất định phải xử lý cái con Tế Thần kia, phải cứu nhân loại."
"Nhưng quái vật nhiều lắm, Tế Thần quá mạnh, chúng ta cần rất nhiều sức mạnh"
"Bao gồm cả sức mạnh của các ngươi."
Dận Khuyết nhìn thẳng vào Lữ Thiếu Khanh: "Hy vọng ngươi có thể đứng trên lập trường nhân loại mà đóng góp một phần sức mạnh của mình."
"Gia nhập chúng ta!"
Ánh mắt của Dận Khuyết rất chân thành. Lữ Thiếu Khanh có thể nghe ra được hắn ta nói không sai.
Hắn nghe xong, võ đùi, cũng nghiến răng nghiến lợi: "Đám quái vật kia thật đáng chết, không ngời lại dám coi nhân loại chúng ta như gia súc. Quá ghê tởm, nhất định phải giết bọn chúng!"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, phẫn hận, Dận Khuyết mừng ra mặt, hắn ta nói: "Thật chứ?"
"Ngươi nhất định phải gia nhập vào chúng ta."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đương nhiên, thân là một phần tử của nhân tộc, nghĩa bất dung từ, nhất định phải ra sức vì nhân tộc. Con người ta tràn đây chính nghĩa, nếu không ta cũng sẽ không xử lý hai con quái vật tế ti của hai bộ tộc kia."
"Rất tốt. Coi như ngươi vẫn là con người." Dận Khuyết nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt khác, nói: "Nếu vậy thì giải cấm chế cho ta đi."
Lữ Thiếu Khanh cười tửm tỉm từ chối: "Không vội, ta còn có một câu hỏi cuối cùng."
Dận Khuyết khẽ giật mình, lấy lại tỉnh thân: "Sao còn gì nữa? Không phải đến lượt ta hỏi sao?"
"Rốt cuộc các ngươi đến từ chỗ nào?"
Dận Khuyết gần như nói luôn cả màu quần lót của mình cho Lữ Thiếu Khanh rồi mà đến bây giờ hẳn ta còn chưa biết tên của bọn Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiêu Khanh ôm vai Dận Khuyết đi từ từ đến mép thuyền, nhìn cảnh sắc phía xa xa cười nói: 'Gấp cái gì? Đợi chút nữa sẽ có người nói cho ngươi biết."
"Ngươi trả lời vấn đề này cho ta biết trước đã, đi hướng này sẽ không đâm đầu vào tổ chức của các ngươi chứ?" Dù khó chịu nhưng Dận Khuyết vẫn thành thật trả lời: "Sẽ không, không có người quen dẫn đường sẽ không tìm được tổ chức của chúng ta."
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Tiêu Y cười hì hì ngồi trên mạn thuyền, tò mò hỏi Dận Khuyết: "Tổ chức Thí Thần các ngươi có gì vui?"
"Ta đến dó, ngươi dẫn ta đi chơi, có được không?"
"Đi! Đi!" Lữ Thiếu Khanh nổi giận chỉ vào Tiêu Y mà măng: "Đứng sang một ên cho ta. Chơi. Cái đầu heo của muội chỉ biết đi chơi thôi hả?"
"Cố tu luyện đi, đến khi ấy cùng mọi người đố phó với Tế Thần tà ác."
Dần Khuyết rất tán thành, nhìn Lữ Thiếu Khanh càng thuận mắt hơn: "Không sai, đám quái vật kia còn đó, chúng ta không có thời gian đi chơi."
"Tiểu nha đầu này, đúng vậy." Dận Khuyết kip phản ứng lại, quay sang Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Ngươi vãn không trả lời vấn đề của ta. Các ngươi là ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận