Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1131: Não không bị tình yêu hun hỏng

Chương 1131: Não không bị tình yêu hun hỏngChương 1131: Não không bị tình yêu hun hỏng
Câu trước còn chính nghĩa nói muốn góp một phần sức lực vì nhân loại, thái độ chân thành, giọng nói thành khẩn khiến cho hắn ta lựa chọn tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.
Hẳn ta cảm thấy trước đại nghĩa nhân loại, người này sẽ không mập mờ.
Kết quả thì sao? Chớp mắt hắn đã ném hắn ta xuống thuyền, rồi chạy nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu nữa.
Khiến cho hắn ta muốn măng mấy câu cũng không kịp nữa.
Có điên cuồng mắng ở đây cũng không đến được tai người cần nghe.
Cảm giác ấm ức này, nghĩ thôi cũng nổi nóng, nghĩ thôi cũng muốn giết người.
Dận Khuyết ôm ngực, hắn ta tức đến mức gần như mắc bệnh tim luôn, trái tim bị lừa gạt đang âm ỷ đau.
"A"
Cuối cùng, Dận Khuyết chỉ có thể phẫn nộ rống lên giận dữ, âm thanh tức giận quanh quẩn trong rừng đá.
Phẫn nộ gầm thét suốt nửa ngày, Dận Khuyết nghiến răng nhìn Lữ Thiếu Khanh đi xa dần: "Ngươi chờ đó cho ta, đừng có để ta gặp phải ngươi, nếu không chắc chắn ta sẽ không tha cho ngươi."
Phẫn nộ qua đi, Dận Khuyết bắt đầu tỉnh táo lại, hắn ta bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh vẫn là rừng đá, xung quanh đều là đá, trong rừng, gió thổi ù ù qua các khe đá thành những âm thanh khác nhau, quanh quẩn trong rừng đá.
Trong sắc trời u ám lại càng thêm vài phần đáng sợ.
Rống!
Đồng thời còn có tiếng quái thú rống lên vọng lại từ phía xa xa.
Đây không phải nơi lương thiện gì, theo bản năng, Dận Khuyết vận chuyển linh lực trong cơ thể, dự định rời khỏi nơi này.
Nhưng linh lực chuyển động rồi hắn †a mới nhớ ra trong cơ thể của mình vẫn còn cấm chế.
"Hỗn, hỗn đản!"
Lửa giận của Dận Khuyết lại lần nữa bi nhen lên, lại lần nữa phẫn hận hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh: "Hỗn đản đáng chết, hỗn đản ghê tởm, ngươi sẽ chết không yên lành." Hiện tại thực lực hắn ta có thể phát huy ra có hạn, thậm chí còn không bằng một tu sĩ Kết Đan kỳ nữa.
Hắn ta chỉ có thể thận trọng đi qua đi lại trong rừng đá, tìm một nơi an toàn, sau đó tranh thủ dưỡng thương và cởi được cấm chế trong cơ thể.
Không có đường tắt để giải cấm chế, chỉ có thể mài mòn dần.
Đồng thời hắn ta còn phát ra phi kiếm truyền tin, báo cho đồng bạn biết vị trí và tình cảnh của mình.
Không đến ba ngày, cuối cùng Dận Khuyết đã phá được cấm chế mà Lữ Thiếu Khanh lưu lại trong cơ thể mình, khôi phục toàn bộ thực lực.
Thực lực được khôi phục, lòng tự tin cũng được khôi phục theo.
"Mẹ nó, hỗn đản, ngươi chờ đó cho ta. Chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Dận Khuyết siết chặt nắm đấm, đằng đẳng sát khí, chỉ hận không thể lập tức giết tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, đánh cho hắn nát thành cặn bã.
Quá ghê tởm.
Cả đời này hắn ta chưa từng gặp phải tên nào ghê tởm như thế.
Hèn hạ vô sỉ, không có võ đức, còn lừa mình vòng quanh nữa.
Dận Khuyết bay lên, đang định phát lực đuổi theo thì bỗng nhiên tâm thần khẽ động, nhìn về phía xa xa.
Chẳng mấy chốc một tia sáng xuất hiện phía xa xa nổi bật giữa bầu trời tăm tối.
Nó xẹt qua một cái rồi rơi vào tay hẳn ta.
Phi kiếm truyền tin.
Dạn Khuyết xem xong thì hưng phấn ra mặt: "Đại tiểu thư đến nhanh vậy sao?"
Biết nhóm Đại tiểu thư vẫn luôn đuổi theo phi thuyền ở ngay sau lưng cách mình không xa, Dận Khuyết cũng không vội đuổi theo Lữ Thiếu Khanh.
Hẳn ta đứng đó chờ, lại ba ngày sau, cảm nhận được sóng năng lượng phía sau, Dận Khuyết mở mắt ra đầy vui mừng hô lên: "Đến ròi!"
Phía xa xa, một phi thuyền có hình dạng quái dị, trước to sau nhỏ như một con ốc biển, bề ngoài còn có cả hoa văn xoắn ốc màu đen xuất hiện.
Phi thuyền chậm rãi đi tới trước mặt Dận Khuyết rồi dừng lại, một nữ tử sắc mặt đạm mạc dung mạo tuấn tú xuất hiện.
Mặc dù nàng ta cao ráo nhưng phối với một thân váy dài màu tím nhạt rất hấp dẫn. Chí ít, với Dận Khuyết mà nói, nàng †a chính là tiên nữ trong lòng hắn ta.
Hắn ta nhảy lên phi thuyền cười chào nữ nhân kia: "Đại tiểu thư!"
Đại tiểu thư, Tương Tư Tiên, là tôn nữ của Đại trưởng lão của tổ chức Thí Thần.
Thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng một.
Ít tuổi hơn Dận Khuyết, cũng được xưng là thiên tài.
Thấy Dận Khuyết, sắc mặt Tương Tư Tiên dịu đi mấy phần. Với nàng, Dận Khuyết chính là huynh trưởng của mình.
Việc Dận Khuyết theo đuổi mình nàng chỉ coi như không biết.
"Dận đại ca, sao vậy? Ba người kia đâu?" Tương Tư Tiên hỏi thẳng vào vấn đề chính. Nàng ta mang theo mấy người đuổi theo hơn ba tháng, đến sợi lông cũng không bắt kịp, nếu khong phải có thể xác định được phương hướng bọn Lữ Thiếu Khanh sẽ đi nàng đã từ bỏ truy tìm lâu rồi.
Nhắc đến ba người Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt Dận Khuyết lại trở nên khó coi.
Thật là, vừa mới gặp nhau, nói chút chuyện vui được không?
Sao vừa mở miệng đã nhắc đến tên hỗn đản kia vậy?
Dận Khuyết bực bội.
Nói đến Lữ Thiếu Khanh, cảm xúc vui vẻ mất sạch, hắn ta bực bội vô cùng.
Cuối cùng, hắn ta rũ đầu nhăn nhó trả lời: "Chạy rồi!"
"Chạy sao?" Câu trả lời này của Dận Khuyết khiến cho mấy người Tướng Tư Tiên rất kinh ngạc.
"Dận đại ca, vì sao vậy?" Tương Tư Tiên không hiểu: "Với thực lực của huynh, vì sao có thể để cho bọn họ chạy được?"
Những người khác nhao nhao gật đầu: "Đúng vậy, thực lực của Dận công tử mạnh như vậy, bọn họ còn có thể bỏ chạy ngay trước mắt ngài sao?"
"Dù có cùng xông vào họ cũng không có cửa thắng mà"
Sau đó, lại có người suy đoán nguyên nhân.
"Không phải Dận công tử đã len lén thả bọn họ đi chứ?"
"Làm thế ngài ấy có thể cùng Đại tiểu thư song túc song phi chăng?"
"Có thể, dù sao đây cũng là một cơ hội hiếm hoi để hai người được ở chung. Cao, thực sự cao, đúng là hình mẫu của chúng ta."
Mọi người suy đoán một phen, ánh mắt nhìn Dận Khuyết cũng thay đổi.
Từ khi nào Dận Khuyết trở nên giảo hoạt như vậy rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận