Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1151: Tất cả đều do tên khốn kiếp ấy

Chương 1151: Tất cả đều do tên khốn kiếp ấyChương 1151: Tất cả đều do tên khốn kiếp ấy
Tên Nguyên Anh đang giao thủ với Dận Khuyết hét lớn một tiếng: "Ngươi không coi ta ra gì hả?"
Nói rồi đuổi theo phía sau Dận Khuyết, uy lực mạnh mẽ khiến cho xung quanh chấn động không ngừng, khí tức nguy hiểm tràn ngập trong lòng.
Dận Khuyết biến sắc, không thể không quay đầu.
"Cút, cút ngay!"
Trong lúc gấp gáp, Dận Khuyết miễn cưỡng đỡ được lần tấn công này, linh lực cường đại bùng nổ, giống như cuồng phong thổi loạn, cuốn bay màn sương dày đặc.
Dận Khuyết bên này vừa thở phào, ngay sau đấy nguy hiểm lại lần nữa ập tới.
Mà giọng nói Tương Tư Tiên vang lên: "Dận đại ca, cẩn thận!"
Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ, sương mù màu đen biến thành nắm đấm mang theo khí thế giết sạch tất cả mọi thứ, ầm ầm đánh tới.
Trong tình thế không kịp đề phòng, Dận Khuyết ăn trọn một quyền.
"Phụt!"
Dận Khuyết một lần nữa phun máu, bị một quyền đánh bay, giống như sao băng vạch ngang chân trời, nặng nề đập xuống mặt đất ngoài đấy mấy dặm.
Sức mạnh cường đại khiến mặt đất bị đập thành một cái hố sâu hoắm, đập đến nỗi Dận Khuyết không ngừng hộc máu, hoài nghi nhân sinh. Dận Khuyết nằm trên đất, nửa người vùi dưới đất, không thể động đậy.
Sức mạnh quá lớn khiến hắn ta cảm thấy xương cốt toàn thân mình đều gãy hết, từ trên xuống dưới là cảm giác tê dại, giống như bị dòng điện trăm nghìn vôn chạy qua, đau đớn mãnh liệt đến nỗi hắn ta chỉ muốn nằm luôn tại chỗ.
Dận Khuyết nhìn bầu trời màu xám, tâm trạng của hắn ta cũng chẳng khác trời cao là mấy.
Khổ quá đi mất.
Thực lực của hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức cũng không tính là mạnh, nếu như đấu đơn, hắn ta cực kỳ tự tin có thể đánh thắng bất kỳ ai trong hai người.
Nhưng mà đối phương liên thủ, hắn ta còn phải phân tâm để ý Tương Tư Tiên, bị đối phương chơi xấu một chiêu.
Mặc dù là vấn đề thực lực của Tương Tư Tiên, nhưng Dận Khuyết không trách Tương Tư Tiên.
Ngược lại quy hết trách nhiệm đổ lên đầu Lữ Thiếu Khanh: "Tất cả đều do tên khốn kiếp ấy."
Chẳng phải vậy à?
Đi tới đây, trực tiếp xông lên.
Chọc giận kẻ địch xong thì phủi mông bỏ đi, để hắn với Tương Tư Tiên ở đây đối phó với hai Nguyên Anh.
"Dận đại ca, ngươi không sao chứ?"
Tương Tư Tiên vội vàng xông tới, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng.
Nhưng mà thấy Tương Tư Tiên lo lắng cho mình, Dận Khuyết bỗng cảm thấy bản thân chịu chút thương thế này cũng đáng.
Hắn giấy giụa đứng dậy, mặc kệ vết thương của mình, vội nói với Tương Tư Tiên: "Đại tiểu thư, ngươi mau đi đi."
"Nơi này quá nguy hiểm."
Tương Tư Tiên dĩ nhiên không muốn bỏ mặc Dận Khuyết chạy thoát một mình.
Nàng ta lắc đầu, nói: '"Dận đại ca, chúng ta cùng đi."
"Cùng đi?"
"Đi được không?”
Hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức một trái một phải ép tới gân, đằng đằng sát khí.
"Hôm nay hai người các ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi đây, ngoan ngoãn để mạng lại đi"
"Không sai, lấy đầu các ngươi hiến cho tế ti đại nhân, tế ti đại nhân chắc chắn sẽ rất vui mừng."
"Ha ha." Hai Nguyên Anh nắm chắc phần thắng nên tỏ ra cực kỳ phách lối.
Bọn chúng giễu cợt Dận Khuyết với Tương Tư Tiên, dáng vẻ kiêu căng khiến Dận Khuyết tức đến nỗi hộc máu liên tục.
Gương mặt Dận Khuyết đỏ bừng, đỉnh đầu như đang bốc khói, cực kỳ tức giận. Hắn ta gầm lên về phía hai người: "Tiểu nhân vô liêm sỉ, có dám đơn độc đánh một trận với ta không?”
"Đơn độc đánh một trận, ta chấp ngươi một tay."
Hai Nguyên Anh của bộ tộc Gia Đức cười lạnh: "Ngươi bây giờ còn có tư cách nói câu đó ư?"
Hai người cũng lười nói nhảm với Dận Khuyết, trong mắt bọn chúng, Dận Khuyết với Tương Tư Tiên chẳng khác nào đã chết.
Tương Tư Tiên bước ra, nói với hai tên đó: "Hai người các ngươi tốt xấu gì cũng là Nhân tộc, tại sao lại u mê không tỉnh, giết hại lẫn nhau chứ?"
"Các ngươi là kẻ phản bội, chắc chắn không được sống yên ổn."
Hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức lười nói nhảm với nàng ta, sương mù màu đen của bọn chúng hiện ra, tấn công về phía Tương Tư Tiên.
Sương mù màu đen liên kết lại với nhau, tiếp tục biến thành một bàn tay và một nắm đấm đánh tới Tương Tư Tiên.
Trong không trung tràn ngập sát khí hung tàn, khiến cho không khí cũng trở nên cuồng bạo.
"Đại tiểu thư!"
Dận Khuyết kinh hãi, nếu như Tương Tư Tiên bị đánh trúng, cho dù là Tiên đế có tới cũng không cứu được. "Chạy maul"
Dận Khuyết hét lớn, nhưng đã không kịp. Khi sương mù màu đen sắp đánh vào Tương Tư Tiên, chợt có một tia sáng loé lên.
Kiếm quang sáng chói từ trên trời đâm xuống, giống như thần kiếm giáng lâm, càn quét toàn bộ quỷ quái ở thế gian, tiêu diệt thế giới tà ác.
Một kiếm quét ngang, sương mù màu đen như tuyết xuân gặp phải ánh mắt trời nóng rực, ào ào tan biến.
Dưới tình thế không kịp đề phòng, hai Nguyên Anh của bộ tộc Gia Đức bị một kiếm trọng thương, máu tươi phun trào.
"Ai, là ai?"
Bọn chúng vừa giận vừa sợ.
Tất nhiên khi ánh mắt chúng nhìn thấy Kế Ngôn, sắc mặt của hai người lập tức xấu đi trông thấy.
"Ta khuyên ngươi đừng có lo chuyện bao đồng."
Nhận thấy Kế Ngôn rất mạnh, bọn họ không muốn xảy ra mâu thuẫn với Kế Ngôn.
Nhưng khi hai người cẩn thận cảm nhận khí tức trên người Kế Ngôn, sắc mặt cả hai lập tức thay đổi.
"Đáng, đáng chết!"
"Ngươi đã làm gì tế ti đại nhân rồi?"
Hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức gầm lên, bọn chúng đã biết kết cục của tế ti bộ tộc mình rồi.
"Ngươi dám giết tế ti đại nhân!"
"Ta phải giết ngươi."
Hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức đỏ cả mắt, điên cuồng hẳn lên, nhìn Kế Ngôn mà như nhìn thấy kẻ thù giết cha. Bọn chúng gầm thét, tức giận tấn công.
Mà khi những lời hai Nguyên Anh bộ tộc Gia Đức vừa nói lọt vào tai Dận Khuyết và Tương Tư Tiên, cả hai ngẩn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận