Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1173: Ngươi nhìn đi, ta bảo nó gọi ta là ba rồi

Chương 1173: Ngươi nhìn đi, ta bảo nó gọi ta là ba rồiChương 1173: Ngươi nhìn đi, ta bảo nó gọi ta là ba rồi
Tiêu Y thấy thế, hai mắt tỏa ánh sáng, lại một con vật nhỏ thích ăn linh đậu.
Quá tốt rồi.
Nàng hì hì cười một tiếng, lấy từ trong trữ vật giới chỉ của mình ra một năm linh đậu, đây là linh đậu nàng chuẩn bị để lúc nào cũng có thể hiếu kính Lữ Thiếu Khanh.
Nàng quơ linh đậu nói với tiểu hắc điểu: "Ai da, đến đây với sư bá, sư bá cho ngươi ăn linh đậu nào."
Tiểu hắc điểu thoáng nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh gật gật đầu: "Đi theo nàng đi."
Chăm sóc con cái gì đó hắn không biết, để Tiêu Y làm đi, dù sao tóc nàng ta cũng dày, hợp làm tổ chim hơn.
Được cho phép, tiểu hắc điểu giương cánh bay, đậu trên tay Tiêu Y, trơ mắt nhìn linh đậu trong tay Tiêu Y.
Lữ Thiếu Khanh đảo mắt một vòng, trận pháp trên mặt đất mất đi quang mang, dường như vì nam nhân biến mất mà đã mất đi tác dụng.
Vỏ trứng màu đen lại biến thành xám trắng, sau khi tiểu hắc điểu xuất thế cũng mất đi tác dụng của nó.
Lữ Thiếu Khanh dùng tay xoa một chút, vỏ trứng đã biến thành tro tàn, hóa thành bột phấn.
Lữ Thiếu Khanh lại kiểm tra thêm lần nữa, sau khi xác định nơi này không có bất kỳ vật gì có giá trị và tồn tại khác liền cảm thấy đã đến lúc rời khỏi đây rồi.
Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, nói: "Đi thôi, rời khỏi nơi này."
Nơi này cách xa mặt đất không biết bao nhiêu vạn mét, dù hang động rộng rãi và cao lớn đến đây thì vẫn có một loại áp bức vô hình, ở lâu, trong lòng dù sao cũng sẽ có cảm giác đè nén.
Lữ Thiếu Khanh ra bên ngoài hang động, Tương T¡ Tiên và Dận Khuyết vẻ mặt phức tạp nhìn Lữ Thiếu Khanh, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh thực sự khiến bọn hắn ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.
Bọn hắn lần đầu tiên thấy một người khác thường đến như vậy nên bây giờ căn bản không biết nói gì.
"Mẹ?" Kế Ngôn nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, trong giọng nói mang theo vui thích, trong mắt ẩn chứ ý cười không che giấu.
"Mẹ cái quái gì!" Lữ Thiếu Khanh sắc mặt bất thiện: "Huynh nói thêm một câu nữa, cẩn thận ta bảo nó gọi huynh là mẹ đấy!"
Lỗ tai Tiêu Y trong nháy mắt dựng thẳng lên, như tai chiêu phong nhạy bén bắt được những âm thanh không bình thường.
Quả nhiên, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh có cẩu thả.
Nàng nhẹ nhàng sờ sờ tiểu hắc điểu, trong lòng cảm thán, may ngươi là một con chim, nếu ngươi là một đứa trẻ, ta có thể hoàn toàn khẳng định mối quan hệ của hai vị sư huynh rồi.
Sư phụ ta cũng có cháu bồng rồi.
Tiểu hắc điểu có đồ để ăn, rất nhanh chóng tiếp nhận Tiêu Y, không còn kháng cự sự vuốt ve của Tiêu Y nữa, ngược lại còn khẽ dùng đầu cọ cọ tay Tiêu Y, vô cùng thân mật.
Dáng vẻ nũng nịu thân mật khiến Tiêu Y càng thêm thích, cho dù là thứ gì, chỉ cần nó còn bé đều sẽ vô cùng đáng yêu.
Ba con Hồn Thạch Giáp Thú lại gần, phát ra tiếng gầm.
Đối với việc tiểu hắc điểu sinh ra, hai con Hồn Thạch Giáp Thú trưởng thành đều biểu lộ sự sung sướng, ánh mắt nhìn tiểu hắc điểu như nhìn hậu bối của mình, ánh mắt vui mừng.
Bọn chúng gầm nhẹ với Lữ Thiếu Khanh, bày tỏ cảm tạ.
Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí, cho chúng nó mỗi con một cước, nổi giận mắng: "Lừa đảo!"
"Dám lừa gạt người lương thiện như ta, ta đá chết các ngươi."
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú nặng đến vạn cân, trước mặt Lữ Thiếu Khanh chúng như một cục đá, chúng tung mạnh lên vách tường, tạo ra một cái hố thật sâu.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú biết Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc, cũng biết mình đuối lý.
Nó gầm nhẹ với Lữ Thiếu Khanh, túi sau lưng mở ra, lộ ra những tảng đá trữ bên trong.
Hồn Thạch Giáp Thú dùng đá làm thứ ăn nên sẽ lưu trữ và nuôi dưỡng những loại đá trân quý để làm thủ đoạn công kích từ xa.
Hai con Hồn Thạch Giáp Thú cúi đầu, lộ ra chiếc túi trên lưng, bên trong có những tảng đá màu sắc khác nhau, lập loè tỏa sáng, đều là những tảng đá trân quý phẩm cấp cao.
Tiêu Y lại nói: "Nhị sư huynh, huynh nhìn kìa, đồ sáng lấp lánh."
"Bọn chúng nói không sai." "Muội bị thương thì câm miệng cho †a, không ai tưởng muội câm điếc đâu." Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Y: "Giỏi ghê nhỉ? Có tin ta lập tức thu thập muội không?”
Tiêu Y lập tức ngậm miệng, le lưỡi, nàng ta chỉ có thể giúp cho Hồn Thạch Giáp Thú bấy nhiêu thôi.
Còn nói nữa, nàng bỏ mình luôn mất.
Trên lưng Hồn Thạch Giáp Thú lưu rất nhiều đá, Tương T¡ Tiên và Dận Khuyết sau khi nhìn thấy cũng không kìm được hâm mộ nuốt nước miếng một cái.
"Định Sa Thạch ngũ phẩm, La Cổ Trùng Thạch tứ phẩm, Lạc Hỏa Thạch tứ phẩm, lục phẩm cũng có..."
Nước bọt của Dận Khuyết suýt nữa chảy xuống, hận không thể chiếm tất cả những tảng đá kia làm của riêng. Lữ Thiếu Khanh cũng hơi kinh hãi, đá hai con to bự này trữ thực sự cũng không tồi, cho dù là hắn cũng không kìm được động tâm.
Đem những tảng đá này đi bán, linh thạch sẽ ầm ầm kéo tới.
Lúc này, tiểu hắc điểu kêu lên một tiếng: "Ba, bọn chúng, thân thiết, đừng bắt nạt chúng."
Hồn Thạch Giáp Thú khi còn bé đã lớn lên bên cạnh quả trứng màu đen, dù quả trứng màu đen bị sương mù màu đen ăn mòn, đối với ngoại giới rất nhiều chuyện không biết, nhưng đối với hai con Hồn Thạch Giáp Thú, vẫn cảm thấy quen thuộc từ tận đáy lòng.
Biết tiểu hắc điểu còn nhớ rõ mình, hai con Hồn Thạch Giáp Thú cũng kích động gầm nhẹ, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình. Lữ Thiếu Khanh không khách khí lại đá mỗi con một cước: "Ngậm miệng, nể mặt nha đầu nhà ta, ta không so đo với các ngươi."
"Lần này coi như ta làm việc tốt lỗ vốn đi."
Tiêu Y lại cười lên, Nhị sư huynh giả vờ kiêu ngạo, ngoài mặt hung thần ác sát ẩn giấu sự dịu dàng và quan tâm khó nói nên lời.
"Gừ!" Sự cảm kích trong mắt hai con Hồn Thạch Giáp Thú càng tăng lên, lần này bọn chúng thật sự gặp được người tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận