Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1201: Chưa ăn cơm sao

Chương 1201: Chưa ăn cơm saoChương 1201: Chưa ăn cơm sao
Quái vật Tế tư nhìn kiếm quang sáng chói và kinh khủng, nó không hề có chút sợ hãi, ngược lại còn đắc ý gầm rú một tiếng.
Chờ đấy, tên nhân loại đáng ghét người chờ đấy cho ta, ta nhất định sẽ trở về giết ngươi.
Nhưng mài!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, một kiếm của Kế Ngôn giết tới một lần nữa bao phủ lấy quái vật Tế tư.
Dưới uy lực cường đại, hang động quái vật Tế tư sụp đổ trong kiếm quang, tất thảy chung quanh đều bị san thành bình địa.
"Gừt Xảy ra chuyện gì?
Quái vật Tế tư không thể tin được, vì sao mình còn ở nơi này?
Quái vật Tế tư cúi đầu nhìn truyền tống trận màu đen trên mặt đất, không biết từ lúc nào truyên tống trận đã dừng xoay chuyển, yên lặng tựa như vật chết.
Quái vật Tế tư khó có thể tin được, Vì sao, vì sao dừng lại?
"Khì, muốn chạy trốn?"
Một tiếng cười lạnh truyền vào trong tai quái vật Tế tư, nó ngẩng đầu nhìn lại, một thanh niên áo lam đứng ở đăng xa, cười lạnh nhìn nó.
Trong lòng quái vật Tế tư hiểu ra, là hắn ngăn cản sự vận chuyển của truyền tống trận màu đen.
Sao hắn làm được như vậy?
Còn nữa, hắn xuất hiện ở đây từ khi nào? Sao còn nhanh hơn cả ta?
Quái vật Tế tư không hiểu, nhưng nó đã không có cơ hội đi hiểu rõ.
Nó kêu thảm một tiếng, hoàn toàn biến mất trong kiếm quang của Kế Ngôn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn quái vật Tế tư bị xé thành mảnh nhỏ nhưng trong cơ thể nó lại không toát ra một cỗ sương mù màu đen giống như cơ thể những người khác.
Thật sự khiến Lữ Thiếu Khanh thất vọng rồi, hắn không để ý mệt nhọc xuất hiện ở đây, chính muốn đến xem thử chiếm được chỗ tốt gì không.
Giờ hắn là cảnh giới tầng chín, cũng không biết lúc nào mới có thể đột phá đến cảnh giới Hóa Thần.
Cho nên, có thể vớt được chút nào hay chút đó. Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, khi dễ Quái vật Tế tư: "Còn nói là Tế tư, ngay cả tiểu đệ cũng không sánh nổi, phế vật."
Kế Ngôn rơi xuống, nhìn nơi bị san thành bình địa, Kế Ngôn gật đầu.
Lữ Thiếu Khanh thì khó chịu nhìn chăm chằm hẳn ta, nhìn thấy hắn ta còn gật gật đầu thì càng không nhịn được.
Hắn nhìn hằm hằm Kế Ngôn, hận không thể nắm lấy lỗ tai Kế Ngôn, ghé vào tai hắn ta thét to vài câu.
"Sao? Hài lòng lắm à?"
"Đối phó với quái vật dạng này mà phải lâu như vậy, hôm nay huynh chưa ăn cơm à?”
Kế Ngôn cười ha ha, thành thật nói: "Đúng thật là chưa ăn cơm."
Tu sĩ đến cảnh giới như bọn họ, không ăn không uống đã là trạng thái bình thường.
Cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh thỉnh thoảng còn thèm vài viên linh đậu.
"Cút!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, cho Kế Ngôn một cái liếc mắt: "Nếu không phải ta xuất thủ, suýt nữa là để con quái vật kia chạy trốn rồi."
"Để nó chạy trốn, có trời mới biết mang đến phiền phức bao lớn?"
Tương Tỉ Tiên từng nói, có vài bộ tộc cách nhau không xa, một khi có chuyện, quái vật Tế tư hoàn toàn có thể triệu hoán nhân thủ đến giúp đỡ.
Một con quái vật Tế tư không đáng sợ nhưng đáng sợ là nhiều quái vật Tế tư cùng đến.
Kế Ngôn không quan trọng: "Không phải là cũng không trốn được sao?"
"Ta muốn xem thử nó còn có hậu chiêu gì."
Lữ Thiếu Khanh chỉ muốn dùng đầu cụng mạnh Kế Ngôn một cái, cụng chết Đại sư huynh này luôn cũng được.
"Hậu chiêu? Đến lúc đó trở tay làm huynh nổ tan tành ta xem huynh khóc như thế nào."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đã đối phó kẻ địch thì phải dùng thế lôi đình vạn quân đánh chết, không thể để cho kẻ địch có chút cơ hội."
Kế Ngôn nhún nhún vai, không trả lời.
Nhìn dáng vẻ là biết không có ý định thay đổi.
Thứ Kế Ngôn hắn ta muốn là chiến đấu với đối thủ cường đại để bản thân lĩnh ngộ được nhiều thứ hơn trong chiến đấu, để thực lực hắn ta tiến thêm một bước. Vì thế khiến đối thủ dốc hết toàn lực là chuyện hắn ta hi vọng nhất.
Gặp mạnh càng mạnh.
Kẻ địch càng mạnh hắn ta sẽ càng hưng phấn.
Thấy dáng vẻ không mấy để tâm của Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh liền nghiến răng, có loại Đại sư huynh như thế này đúng là tức chết người.
"Cút sang một bên cho ta!" Lữ Thiếu Khanh dứt khoát không thèm để ý đến Kế Ngôn, hắn còn có chuyện phải làm.
Quái vật và hang động của nó đều biến mất trong kiếm quang của Kế Ngôn rồi, nhưng truyền tống trận màu đen trên mặt đất vẫn còn tồn tại.
Việc Lữ Thiếu Khanh muốn làm là phá hỏng truyền tống trận màu đen, phòng ngừa quái vật bên kia phái người tới. Nhưng trước đó, ánh mắt âm u của Lữ Thiếu Khanh một lần nữa tiến vào loại trạng thái kia.
Âm Dương ngư trong mắt xoay tròn, thế giới trong mắt hắn chỉ có màu đen và màu trắng.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên truyền tống trận màu đen nhưng lần này hắn lại không tìm được hào quang màu xám.
"Ai.." Lữ Thiếu Khanh rút khỏi loại trạng thái kia xong liền buồn bực thở dài, sau đó chân giãm một cái, truyền tống trận màu đen chậm rãi tiêu tan.
Kế Ngôn ở bên cạnh, lại một lần nữa cảm nhận được loại trạng thái kia của Lữ Thiếu Khanh.
Đối mặt với hung thủ khủng bố như vậy khiến đấu chí của Kế Ngôn dâng lên.
Hắn ta không kìm được hỏi: "Đệ muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh cảm giác được Kế Ngôn không thích hợp, cảnh giác hỏi ngược một câu: "Huynh muốn làm gì."
"Đánh một trận!" Ánh mắt Kế Ngôn sáng rực, trong mắt phảng phất có hỏa diễm đang thiêu đốt, trong cơ thể tràn đầy đấu chí.
"Huynh cút!" Lữ Thiếu Khanh không thèm nể mặt Kế Ngôn.
Hiện giờ hắn chẳng những thân thể mệt mỏi, tâm mệt mỏi hơn.
Hắn vốn nghĩ có thể tìm được một đạo phù văn màu xám giống như trước đó.
Kết quả chẳng có cọng lông nào.
Quá mất hứng.
Xem ra lúc ấy có thể có được một đạo phù văn màu xám cũng coi là cơ duyên xảo hợp, gặp vận may.
Lữ Thiếu Khanh buồn bực bay thẳng trở về phi thuyền, Kế Ngôn cũng trở về theo.
"Đó là công pháp gì? Đệ đánh với ta một trận để ta xem thử với."
Kế Ngôn rất muốn đánh với Lữ Thiếu Khanh ở trạng thái này một trận, xem thử rốt cuộc có gì khác không.
Sư đệ còn cất giấu quá nhiều đồ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận