Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1211: Vô đề

Chương 1211: Vô đềChương 1211: Vô đề
Sau khi nghĩ lại Lận Vũ chỉ hận không thể tự tát mình hai cái.
Bởi vì bị kẻ địch đánh cho chật vật vô cùng, trong lòng lão vẫn luôn hy vọng có thể vãn hồi một chút mặt mũi trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù là đánh cược, lão cũng không muốn cúi đầu.
Kết quả là, ngay từ đầu trận đánh cược này đã không công bằng.
Lão không có đủ tin tức, vẫn cho rằng Dận Khuyết còn đang ở tổng bộ, cảm thấy bọn Lữ Thiếu Khanh đang nói láo.
Cho nên, lão thua cũng không oán.
Lận Vũ vỗ đùi tiếc nuối vô hạn.
Lữ Thiếu khanh vội nói: "Tiền bối, ngươi cần gì phải làm thế? Cẩn thận đập gãy chân mình đấy."
Ông ấy muốn đập chết ngươi.
Lận Vũ phẫn hận nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử ngươi hèn hạ."
Dận Khuyết liên tục gật đầu: "Không sai, gia hỏa hèn hạ."
Không ngơ lại để Đại tiểu thư phải cúi đầu cầu ngươi. Ngươi là cái thứ gì?
Tương Tư Tiên không để ý tới hành động của Lận Vũ, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh bằng đôi mắt nóng bỏng: "Mộc công tử!"
Ta đã cúi đầu cầu xin ngươi rồi, ngươi mau tỏ thái độ đi thôi.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nói với Tương Tư Tiên: "Nếu nói ta chỉ đùa một chút chứ thật sự không muốn đi, ngươi sẽ thế nào?" "Mộc công tử!" Tương Tư Tiên lớn tiếng bất mãn hô lên.
Nàng ta dẫm mạnh khiến cho boong tàu rung lên ầm ầm: "Ngươi thấy †a muốn đùa không?"
Vì gia gia của ta, ta có thể mặc kệ hết thảy.
Nếu ngươi dám nói đùa với ta, hiện tại ta sẽ gọi gia gia của ta tới.
Thấy Tương Tư Tiên tức giận đến thế, Lữ Thiếu Khanh không trêu nàng ta nữa mà đồng ý: "Được, ngươi đã có thành ý như vậy, ra đi là được."
Ôi, dù sao cũng là chạy không thoát.
Được Lữ Thiếu Khanh đồng ý, Tương Tư Tiên nhoẻn cười.
"Nếu đã vậy thì đi thôi. Chúng ta lập tức đi gặp gia gia."
Tương Tư Tiên chỉ hận không thể đưa Lữ Thiếu Khanh đến trước mặt gia gia.
Tương Tư Tiên nói với Lận Vũ: "Lận Vũ trưởng lão, chúng ta về phân bộ đi, nhờ truyền tống trận của phân bộ để về."
Ba người Lữ Thiếu Khanh đi về theo con đường cũ, ba người Tương Tư Tiên cũng đi theo trên phi thuyền.
Tiêu Y tiến đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, cứ thế đi gặp Đại trưởng lão sao?"
"Không phải chứ? Muội có muốn tranh thủ mua một chút quà cáp về không?" Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại, sau đó lại quay sang quát lên với Tiêu Y: "Đến đó rồi phải thông minh nhanh nhẹn một chút, đừng có gây phiền toái cho ta."
Mặc dù trong tổ chức Thí Thần chỉ có một mình Đại trưởng lão là cao thủ Hóa Thần kỳ, nhưng cao thủ Nguyên Anh kỳ không tới trăm người cũng phải mười người, thậm chí tận mười mấy người.
Đây là một sức mạnh cực lớn.
Dù hắn và Kế Ngôn có thực lực hơn người, bị mười mấy Nguyên Anh vây công, bọn họ cũng sẽ không chịu nổi.
Lữ Thiếu Khanh trêu chọc Tiêu Y, bảo nàng sang một bên đợi rồi đi tìm Tương Tư Tiên.
"tư Tiên tỷ tỷ, tổ chức Thí Thần của các ngươi có những cao thủ nào?"
"Chung ta đi rồi sẽ không bị bán chứ?"
Tương Tư Tiên mỉm cười: "Yên tâm đi tổ chức Thí Thần của chúng ta là người tốt, không phải người xấu."
Tổ chức Thí Thần chỉ có một mục đích tồn tại, chính là để diệt trừ Tế Thần và nanh vuốt của nó, cho loài người một càn khôn tươi sáng.
"Thật sao? Đến nơi đó rồi ngươi phải bảo vệ chúng ta đấy. Chúng ta từ nông thôn đến, không biết quy củ gì, chỉ sợ sẽ đụng chạm phải Đại trưởng lão."
Tương Tư Tiên vui vẻ nhoẻn cười tỏa sáng, mỹ lệ rung động lòng người, thấy hai mắt Dận Khuyết đăm đăm: "Gia gia rất dễ nói chuyện, ngươi không cần lo lắng."
"Ngươi đến tổng bộ sẽ không có gì nguy hiểm."
"Thật sao? Ta không tin. Từ phi ngươi thề sẽ đảm bảo an toàn cho chúng ta”
Lận Vũ và Dận Khuyết đợi ở đuôi thuyền, nhìn Tương Tư Tiên nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, Dận Khuyết hận đến mức nghiến sắp nát cả răng.
"Hỗn đản ghê tởm, đáng chết!" Dám trêu chọc nữ thần của ta ngay trước mặt ta, coi ta không tồn tại à?
"Thật muốn đánh chết hắn!"
Lận Vũ nhìn Lữ Thiếu Khanh trong lòng cũng rất phiền muộn.
"Đến tổng bộ rồi không biết hắn sẽ còn giày vò ra cái gì nữa." Lận Vũ tỏ vẻ rất lo lắng.
Mục đích của Lữ Thiếu Khanh là Huyền Thổ thế giới, theo như Lận Vũ thấy, Lữ Thiếu Khanh không khác gì một con chồn đi tìm gà, rất nguy hiểm.
"Hừ, đến tổng bộ, ta sẽ cho hắn biết nơi này là địa bàn của ai!" Dận Khuyết phẫn hận vô cùng: "Đến tổng bộ, ta nhất định phải dạy dỗ hắn!"
Lận Vũ vội vàng hỏi: "Ngươi dự định sẽ đối phó với hắn thế nào?"
"Chớ có làm loạn, vạn nhất bọn họ chính là người mà Đại trưởng lão muốn †ìm, cẩn thận sẽ chọc giận Đại trưởng lão đấy.
"Chọc giận Đại trưởng lão, sư phụ ngươi cũng không giữ nổi ngươi."
Dận Khuyết ưỡn ngực, ngẩng đầu, tự tin nói: "Yên tâm đi, ta và hắn là cùng thế hệ, chuyện của đồng bối đương nhiên sẽ dùng phương pháp giữa đồng bối để giải quyết."
"Hắn cũng không thể đi cáo trạng phải không? Hắn không sợ mất mặt à?"
"Hừ, đến tổng bộ, ta không tin không thu thập được hăn."
Chỉ có trước mặt người quen như Lận Vũ, Dận Khuyết mới khôi phục lại dáng vẻ tự tin kiêu ngạo của mình.
Dận Khuyết ngạo nghễ nhìn Lữ Thiếu Khanh, tràn đầy tự tin. Chắc chắn đến lúc đó mình sẽ báo thù! Nhìn Lữ Thiếu Khanh cùng Tương Tư Tiên cười cười nói nói như tình lữ, xúc động muốn đánh chết Lữ Thiếu Khanh của Dận Khuyết lại càng sâu.
Nhưng hiện giờ còn đang trên địa bàn của đối phương, thực lực của hắn còn mạnh như thế.
Chỉ có ở cạnh Lận Vũ hắn ta mới dám nghĩ sẽ thu thập Lữ Thiếu Khanh thế nào.
Nhìn thêm một lát, cảm thấy chịu không nổi nữa, hắn ta lại nói với Lận Vũ: "Lận Vũ trưởng lão, tới lúc đó ông phải giúp ta một chút."
Lận Vũ yếu ớt thở dài: "Ta à."
Phiền muộn cực kỳ.
Nghe được sự phiền muộn trong lời Lận Vũ, Dận Khuyết hơi sửng sốt một chút sau đó mới hiểu ra. "Ngài cảm thấy bọn họ là ân nhân cứu mạng của mình nên mới không muốn sao?"
"À, không sao, trưởng bối như ngài không nên nhúng tay. Được thôi, đến lúc đó để Tiểu Điệp muội muội giúp đỡ một chút là được."
Lận Vũ lắc đầu không đồng ý: "Ngươi đừng có làm hư con bé."
Dận Khuyết cười lên: "Yên tâm, chuyện của thế hệ trẻ, đương nhiên sẽ cho người trẻ giải quyết."
"Tóm lại, ngài yên tâm, ta sẽ không cho hắn cơ hội làm bẩn Huyền Thổ thế giới."
Nếu không có gì xảy ra, quãng đường này có phi thuyền thay đi bộ, chẳng mấy chốc sẽ về đến phân bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận