Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1214: Áp lực vô hình (tt)

Chương 1214: Áp lực vô hình (tt)Chương 1214: Áp lực vô hình (tt)
Tương Tư Tiên hơi tức giận, hô lên với bên trên: "Gia gia, ông không được làm thế"
Hai người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn rất mạnh nhưng mạnh hơn nữa thì họ cũng mới chỉ là Nguyên Anh, làm sao hơn được Hóa Thần.
Nhưng bên trên không có động tính gì, áp lực bọn Lữ Thiếu Khanh phải chịu vẫn lớn như thế.
Tương Tư Tiên nói với Lữ Thiếu Khanh: "Các ngươi chờ đó, ta đi tìm gia gia."
Nói xong, nàng ta cấp tốc đi lên núi.
Tương Tư Tiên đi lên, Tiêu Y cũng không nhịn được nữa: "Nhị sư huynh, làm sao bây giờ?" "Muội thấy mệt mỏi quá."
Áp lực vô hình không chỉ đè lên thân thể mà chủ yếu là nhắm vào linh hồn, mệt mỏi về tỉnh thần mới thực sự không chịu nổi.
Tiêu Y cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, mình không bị đè bẹp thì cũng phát điên mất.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, lùi lại một bước, cảm thấy áp lực nhẹ hơn không ít.
Hắn lập tức nhếch miệng cười: "Đi, chúng ta xuống dưới."
Kế Ngôn lại nói: "Ta cảm thấy áp lực thế này không tệ."
Kế Ngôn nhìn lên, ánh mắt tràn đầy đấu chí.
"Huynh muốn làm gì?" Lữ Thiếu Khanh không hề khách khí: "Huynh nhẹ nhõm nhỉ? Huynh cảm thấy mình đánh thắng được Hóa Thần sao?"
"Tốn công mà không có kết quả. Huynh yên ổn một chút đi, đừng có tự làm mình bị thương be bét ra nữa.
"Đi xuống, đi xuống!"
Lữ Thiếu Khanh kéo theo Kế Ngôn và Tiêu Y đi xuống tới giữa sườn núi.
Ở đây, áp lực ba người phải chịu nhẹ hơn rất nhiều, thoải mái hơn không ít.
Tiêu Y ngồi bệt xuống đất kêu than: "Thật đáng sợi"
Còn chưa thấy người đâu mà mình suýt thì bị ép vỡ rồi.
Đây chính là Hóa Thần kinh khủng sao?
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục đi lên như thế sao?"
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Đi lên làm g?
"Nhóm lửa, mèo ngốc, khỉ ngốc, vào rừng bắt mấy con mồi về cho ta, chúng ta làm đồ nướng!"
Tương Tư Tiên tức giận xông lên. Nàng ta biết gia gia mình muốn làm gì.
Không phải muốn thăm dò thực lực của mấy người Lữ Thiếu Khanh sao?
Nhưng người ta vừa đến đã ra oai phủ đầu, tóm lại không có lễ phép chút nào.
Mà rõ ràng Lữ Thiếu Khanh không phải loại người dễ nói chuyện.
Nếu chọc giận bọn họ, song phương náo lên sẽ rất khó coi.
Tương Tư Tiên không muốn người mình tìm về lại có mâu thuẫn với gia gia.
Tương Tư Tiên xông thẳng lên núi, tới một gian nhà gỗ rất bình thường thì đẩy cửa đi thẳng vào.
"Gia gia, ông đang làm gì vậy?"
Trong phòng, một vị lão giả râu bồng bềnh bạc trắng đang ngồi xếp bằng.
Trước mặt ông ta đặt một đồ án bát quái trận, trên đó có mấy đồng tiền và một cái mai rùa.
Lão giả râu tóc bạc trắng, không giận tự uy, ngồi xếp bằng dưới đất, bản thân đã tỏa ra uy áp cường đại.
Nhưng Tương Tư Tiên vừa đẩy cửa bước vào, áp lực ấy lập tức biến mất. Lão giả mở mắt, ánh mắt cưng chiều, sắc mặt dịu dàng ấm áp, rõ ràng là một ông già hiền lành.
"Vất vả rồi, nha đầu ngốc."
Ông ta chính là gia gia của Tương Tư Tiên, Đại trưởng lão của tổ chức Thí Thần, cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ tâng tám, Tương Quỳ.
Trước mặt Tương Quỳ, Tương Tư Tiên lại như một cô bé, vừa kéo râu ông nội vừa hỏi: "Gia gia, ông muốn làm gì vậy?"
Tương Quỳ vội vàng xin: "Đừng kéo, đừng kéo, giật nữa ông trọc hêt râu đó."
"Con lớn thế này rồi còn kéo râu gia gia y như hồi nhỏ."
"Hừ!" Tương Tư Tiên buông tay, thờ phì phì trách: "Ông cũng biết con vất vả cơ. Con ở bên ngoài vất vả suốt hơn hai năm mới tìm được người về, ông lại đối xử với bọn họ như thế, không sợ họ sẽ quay đầu bỏ đi ạ?"
Tương Quỳ cười ha ha, sờ sờ râu, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình hết rồi: "Đã đến đây rồi, có thể đi không không phải do bọn họ quyết định." Tương Tư Tiên dậm chân: "Nhưng mà, ông không thể đối xử với bọn họ như thế được."
"Dù sao cũng là khách con mời về, đến lúc đó làm ầm lên, ai cũng sẽ rất khó xử"
Tương Quỳ chỉ có thể quay sang kiên nhãn giải thích với cháu gái: "Người con mang về, thế nào ta cũng phải thử một chút chứ?"
"Bọn họ không phải người gia gia muốn tìm sao ạ?" Ánh mắt Tương Tư Tiên có hơi thất vọng.
Tương Quỳ lắc đầu: "Chắc là phải đó."
"Nên ta mới muốn thử năng lực của bọn họ, để xác định chắc chắn hơn."
Tương Quỳ nhìn ra ngoài, tựa như có thể xuyên qua nhà gỗ, xuyên qua ngọn núi nhìn thấy ba người Lữ Thiếu Khanh bên dưới.
Qua quẻ bói, ông ta có thể tính được có người đặc biệt xuất hiện, sẽ sinh ra ảnh hưởng tới thế cục.
Nhưng cụ thể là ai, sẽ có ảnh hưởng gì, sẽ có thay đổi gì, thì không bói ra được.
Ông ta giỏi bói toán, nhưng không có nghĩa là có thể dự báo được tương lai.
Qua tin tức Tương Tư Tiên và Dận Khuyết truyền về, ông ta có thể biết được một chút chuyện về sự xuất hiện của Lữ Thiếu Khanh.
Cũng từ đó, ông ta cảm thấy ba người Lữ Thiếu Khanh chính là người mình muốn tìm.
Nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, người đã tới rồi, không tự mình tính toán một phen làm sao hiểu rõ được chứ? Biết được người mình tìm về chính là người gia gia muốn gặp, Tương Tư Tiên nhẹ hẳn lòng.
Nhưng nàng ta lại lo lắng: "Như thế, nếu chọc giận bọn họ, chỉ sợ ông cũng sẽ khó xử"
Tương Quỳ cười ha hả, vẫn tràn đầy tự tin: "Đã đến đây rồi, bọn họ còn có thể làm gì nữa?"
Ánh mắt Tương Quỳ thêm vài phần khinh thường. Chỉ có hai Nguyên Anh nho nhỏ thôi.
Nơi này là địa bàn của Tương Quỳ ông ta. Trước mặt Hóa Thần là mình đây, họ có thể nhấc lên được sóng gió gì?
Tương Tư Tiên vẫn hơi lo lắng: "Gia gia, Kế công tử và Tiêu cô nương còn đỡ, nhưng Mộc công tử kia không phải dạng dễ nói chuyện đâu."
Đến con cũng bị hắn lừa nữa. Tương Quỳ sờ sờ râu, như đã tính trước, cười lên tự tin: "Ha ha, con ở một bên xem đi, ta gặp bọn họ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận