Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1223: Bình tĩnh nói chuyện

Chương 1223: Bình tĩnh nói chuyệnChương 1223: Bình tĩnh nói chuyện
Lớp lễ nghi?
Ta thấy ngươi mới cần lớp lễ nghi đấy.
Tương Quỳ trừng to mắt, đằng đằng sát khí nói: "Ngươi chớ núp ở phía sau, ra đây, lần này chúng ta bình tĩnh nói chuyện."
"Ta không tin!'Lữ Thiếu Khanh vẫn đang đứng sau lưng Tương Ti Tiên, giống như đang trốn đằng sau tường thành kiên cố, vô cùng mạnh mẽ: "Biểu hiện của người khiến cho ta quá thất vọng."
Tương Tỉ Tiên làm người cũng không tệ lắm, đây là một tấm lá chắn dùng rất tốt.
Ừm, lần này ở đây cứ dính lấy nàng ta vậy, không phải thân tỷ tỷ, thì cũng phải gọi là dưỡng tỷ.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, nói với Tương Ti Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ xem, dáng vẻ của gia gia tỷ không giống muốn tâm bình khí hòa nói chính sự, ta sợ quá."
Ngươi sợ thật sao?
Lời này cho dù Tương Ti Tiên hay Tương Quỳ đều không tin.
Tương Quỳ cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang giễu cợt: "Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi sợ?”
Nói đùa, nếu ngươi sợ, người đã không dùng thái độ như vậy nói chuyện cùng một vị Hóa Thần rồi.
Lữ Thiếu Khanh lập tức nói với Tương Tỉ Tiên: "Ti Tiên tỷ tỷ, tỷ nhìn đi, đây là dáng vẻ bình tĩnh nói chuyện sao?"
Tiểu tử đáng ghét, không có tôn nữ của ta, ta không thu thập ngươi không được.
Không đúng.
Tương Quỳ đột nhiên kịp phản ứng lại.
Ông ta mãi không thu thập được Lữ Thiếu Khanh, là bởi vì Lữ Thiếu Khanh đem lá cờ tôn nữ của ông ta ra, đứng sau lưng Tương T¡ Tiên khiến ông ta chết lặng.
Muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh, bảo tôn nữ của ông ta tránh ra không phải là được sao?
Tôn nữ không đồng ý, ông ta phải ép cho đồng ý.
Tương Quỳ kịp phản ứng, vung tay lên, Tương T¡ Tiên không thể động đậy, sau đó bị một cỗ sức mạnh nhẹ nhàng đưa sang một bên, Lữ Thiếu Khanh trực tiếp lộ ra trước mặt Tương Quỳ. Lữ Thiếu Khanh lúc này nghiêm túc lên: "Được rồi, gia gia, đến đây, chúng ta nói chính sự..."
"Nói chuyện chính sự?”
Tương Quỳ nhìn dáng vẻ nghiêm túc, cố găng giữ bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh thì bật cười.
Không có cháu gái ngoan của ta đứng trước cản cho ngươi, ta xem ngươi còn định lật trời như thế nào.
Lúc này ông ta vung tay lên với Lữ Thiếu Khanh, linh lực cường đại gào thét lao tới, tạo thành cơn lốc kinh khủng trong không gian thu hẹp.
Dưới cơn lốc mắt trần có thể nhìn thấy tung bay, mặt đất đã bị xén bớt đi một tầng.
Mặc dù người chung quanh không có bất kỳ cảm giác gì nhưng Tiêu Y nhìn thấy màn này sắc mặt vẫn trắng bệch, sắc mặt Kế Ngôn cũng không kìm được trở nên nghiêm túc.
Tương Quỳ ra tay, cho dù là hắn ta cũng chưa chắc có thể tùy tiện ngăn cản được.
Tương Quỳ vừa ra tay liền muốn hung hăng dạy bảo Lữ Thiếu Khanh một trận, định cho Lữ Thiếu Khanh nếm chút mùi đau khổ.
"Gia gial"
Tương Ti Tiên bên cạnh sốt ruột đến độ kêu to.
Đối mặt với xuất thủ của Tương Quỳ, Lữ Thiếu Khanh không hề động đậy, hắn vẫn bình tĩnh đứng đó không có ý định chống cự.
Tương Quỳ thấy Lữ Thiếu Khanh không có bất kỳ động tác gì, không trốn tránh cũng không có ý định chống cự. Trong lòng ông ta nghi ngờ, nhưng ông ta cũng không có ý định dừng tay.
Muốn dọa ta à?
Ta không tin tiểu tử ngươi đủ can đảm miễn cưỡng chịu một chiêu này của 1a.
Trong lòng Tương Quỳ quyết tâm, ta đã ra tay, nếu còn bị tiểu tử ngươi trấn trụ thì mặt mo này của ta biết để đâu?
Cho dù ngươi không ngăn cản thì hãy chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu khổ đi.
Tương Quỳ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Cho dù Lữ Thiếu Khanh không ngăn cản thì một chiêu này của ông ta cũng sẽ không đánh chết người, hơn nữa ông ta cũng sẽ kịp thời thu tay lại, sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Giờ chủ yếu xem thử Lữ Thiếu Khanh lựa chọn ra sao.
Nhưng dường như Lữ Thiếu Khanh thật sự không định ngăn cản, để mặc công kích của Tương Quỳ rơi lên người hẳn.
"AI"
Lữ Thiếu Khanh hét thảm một tiếng, tiếp đến máu tươi phun ra, bay ngược mấy chục mét, thân thể như một phát đạn pháo, sau khi đụng gấy một mảng lớn cây cối thì rơi mạnh trên mặt đất.
Tiếp đến, cả người ngất đi.
Dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh làm cho tất cả mọi người giật nảy cả mình.
Đầu tiên ánh mắt Kế Ngôn sắc lại, nhưng sau đó nhanh chóng tán đi, trên mặt lại hiện lên một thản nhiên.
Tiêu Y và Tương T¡ Tiên thì kinh hãi. "Nhị sư huynhI"
"Mộc công tử!"
Hai người vội vàng bay về phía Lữ Thiếu Khanh.
Tương Quỳ thì ngạc nhiên nhìn Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê, thậm chí ông †a còn cúi đầu nhìn lại tay mình một chút.
Không đúng, mình đã kịp thời thu lực, sao tiểu tử kia lại thê thảm như vậy?
Nhìn hắn khá khỏe, trên thực tế cơ thể lại yếu ớt đến mức đó sao?
Hay do mình già rồi, tốc độ thu lực hơi chậm?
Bên này Tương Quỳ đang rơi vào hoài nghỉ sâu sắc.
Một chưởng của ông ta không thể có uy lực lớn như vậy mới đúng.
thế mà sao Lữ Thiếu Khanh lại giống như gặp phải trọng kích, phun ra mấy ngụm máu tươi không nói, thân thể còn như đạn pháo, sau khi phá hỏng một mảng cây cối lớn thì ngất đi.
Tiêu Y và Tương T¡ Tiên đi đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y đau lòng ghê gớm: "Đáng, đáng ghét."
Nàng thở phì phò nói với Tương Tỉ Tiên: "Gia gia ngươi muốn làm gì? Muốn giết người sao?"
"Còn nói chúng ta là người đặc biệt, cố ý đưa chúng ta đến nơi này là muốn giết chúng ta sao?"
Tương T¡ Tiên trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải.
Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh nằm trên mặt đất, nàng ta chỉ có thể bất lực giải thích: "Đây, đây là, hiểu, hiểu lầm..." "Hiểu lầm?" Tiêu Y càng thêm tức giận, căm tức nhìn Tương Ti Tiên: "Đánh Nhị sư huynh ta thành ra thế này mà vẫn còn hiểu lầm?"
"Nói không lại là động thủ ngay đúng không? Tính tình tổ chức Thí Thần vẫn luôn như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận