Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1232: Bọn hắn kết bái rồi?

Chương 1232: Bọn hắn kết bái rồi?Chương 1232: Bọn hắn kết bái rồi?
Dận Khuyết đợi đến khi mọi người đã nói khá nhiều rồi, hắn ta mới chậm rãi mở miệng, như trí tuệ vững vàng, biểu hiện được mây trôi nước chảy: "Mọi người chuẩn bị một chút đi."
"Nhưng miệng của tên kia hơi đáng ghét, mọi người chú ý một chút."
"Ha ha, miệng đáng ghét?" Có người cười ha ha một tiếng: "Có thể có đáng ghét chừng nào chứ?"
"Đến lúc đó đánh cho hắn không nói ra lời không phải được rồi sao?"
"Đúng đấy, đối mặt thực lực tuyệt đối, nhanh mồm nhanh miệng thì làm được gì chứ?"
"Giỏi miệng lưỡi mà không có thực lực, tóm lại cũng vô dụng."
Đám người vô cùng khinh thường việc này.
"Nào, ta đi gõ cửa, bảo hắn cút ra đây!"
Có người lập tức bước lên đập cửa thình thịch, sau đó hô to: "Mộc Vĩnh, cút ra đây cho ta!"
Bên này Chu Quang Viễn vừa cam đoan xong, bên ngoài liền vang lên âm thanh.
Vãi!
Trong lòng Chu Quang Viễn giận dữ, học ta sao?
Khí tức bên ngoài Lữ Thiếu Khanh đã cảm thấy, hắn ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn đi, kẻ ngoại lai thì phải chịu bị khi phụ."
Chu Quang Viễn một lần nữa cam đoan với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ tới quấy rầy ngươi."
Đồng thời còn mỉm cười với Tiêu Y một cái, ra hiệu Tiêu Y yên tâm.
Tiêu Y cau mày nhìn Chu Quang Viễn ra ngoài, nàng lập tức nắm lấy ống tay áo Lữ Thiếu Khanh hỏi: "Nhị sư huynh, huynh muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh rõ ràng không có việc gì, lại cố ý giả vờ dáng vẻ bị thương trước mặt Chu Quang Viễn, còn khách khí với Chu Quang Viễn như vậy.
Bình thường kẻ nào tìm tới cửa gây chuyện như vậy, Lữ Thiếu Khanh chỉ cần vài phút là xử đẹp hắn ta rồi.
Tiêu Y miên man bất định, suy đoán dụng ý của Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, huynh định bán đứng hắn?"
"Bán cái gì mà bán?' Lữ Thiếu Khanh tùy ý tựa trên cây cột, trên thân nhẹ nhõm, làm gì có chút dáng vẻ bị thương nào.
"Để hắn ra mặt, trước hỗ trợ cản một chút, để cho người ta tin ta bị thương."
Tiêu Y hiểu ra, nhưng nàng vẫn còn một chuyện chưa rõ.
"Nhị sư huynh, sao huynh biết hắn sẽ nghe lời như vậy?”
Đến đây gặp Lữ Thiếu Khanh, Chu Quang Viễn còn cung kính khách khí hơn cả nàng, thậm chí còn có một loại cảm giác e ngại đối với Lữ Thiếu Khanh.
Điều này làm Tiêu Y cảm thấy Chu Quang Viễn mới là sư đệ của Lữ Thiếu Khanh, tất cung tất kính với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không trả lời, ngược lại hắc hắc cười không ngừng nhìn qua Tiêu Y, hỏi lại: 'Muội không biết?"
Tiêu Y mơ màng lắc đầu, sao nàng biết được.
"Hắc hắc..."
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y hắc hắc cười không ngừng hai tiếng, nói với Tiêu Y: "Muội đi với hắn đi."
"Vì sao?" Tiêu Y không muốn: "Nhìn cái dáng vẻ háo sắc của tên kia thấy ghét muốn chết."
Nhớ đến ánh mắt Chu Quang Viễn Tiêu Y liền có kích động muốn đánh Chu Quang Viễn một trận.
"Đồ ngốc" Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội đi theo hắn, tiện thể rêu rao một phen để người ta biết đại trưởng lão không biết võ đức, đả thương ta."
"Để tin tức này truyền ra chọc tức lão già kia." Mắt Tiêu Y sáng lên, hưng phấn: "Hóa ra Nhị sư huynh, đây chính là nguyên nhân thật sự khiến huynh khách khí với hắn sao?"
"Để hắn hỗ trợ chúng ta chọc tức đại trưởng lão?"
"Nói nhảm, đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu!"
Tiêu Y hào hứng lao ra, loại chuyện này nàng thích nhất.
Mà ở bên ngoài, Dận Khuyết nhìn Chu Quang Viễn từ trong bước ra thì hơi sững sờ, những người khác cũng mặt mày sững sờ.
Người ra là Chu Quang Viễn chứ không phải Mộc Vĩnh?
"Chu Quang Viễn, sao ngươi lại từ trong đi ra?"
Kỳ quái quá. Việc này không bình thường.
Tên này không giống dáng vẻ tới cửa gây chuyện, nếu như tới cửa gây chuyện với Lữ Thiếu Khanh sao có thể hoàn hảo không thương tích như vậy?
Mà lúc đi ra, còn nhẹ nhàng cài cửa lại nữa.
Nhìn dáng vẻ giống như sau khi đi thăm người thân chuẩn bị trở về vậy.
Chu Quang Viễn lạnh lùng nhìn đám người một chút, thân phận cao nhất ở đây dĩ nhiên là Dận Khuyết, hắn ta cười lạnh: "Dận Khuyết, ngươi dẫn người tới đây là muốn gây chuyện sao?"
"Muốn quấy nhiễu Mộc huynh nghĩ ngơi đúng không? Phải hỏi ta đồng ý hay không đã chứ."
Dận Khuyết mở to miệng, càng thêm sững sờ, hắn ta nghỉ ngờ mình đã nghe nhầm. "Chu Quang Viễn, ngươi nói cái gì vậy?”
Tới đây không phải để tìm tên kia gây chuyện sao?
Còn xưng hô Mộc huynh như vậy, các ngươi ở trong đó kết bái rồi sao?
Chu Quang Viễn chẳng những khiến Dận Khuyết sững sờ mà còn làm cho những người khác cũng sững sờ.
Bọn hắn tới đây là định tìm kẻ ngoại lai gây chuyện, kết quả thì sao, Chu Quang Viễn thuộc bên mình lại đứng về phía đối lập với bọn hắn.
Bọn hắn không rõ ở trong đó xảy ra chuyện gì.
"Chu huynh, ngươi đang nói cái gì?"
"Đúng vậy, Chu huynh, chúng ta tới đây là để dạy bảo Mộc Vĩnh, ai bảo hắn dám phách lối cuồng vọng như thế?" "Chu huynh, ngươi gặp qua Mộc Vĩnh rồi?"
Đám người hết sức tò mò, Chu Quang Viễn làm sao lại làm phản đồ rồi?
"Phách lối cuồng vọng?" Chu Quang Viễn cười lạnh một tiếng: "Mộc huynh là người khiêm tốn hữu lễ nhất mà ta từng gặp, thứ gọi là phách lối cuồng vọng chẳng qua chỉ vì có người vu khống."
Ánh mắt hắn ta rơi trên người Dận Khuyết, ý tứ rất rõ ràng.
Hết thảy đều là Dận Khuyết ở sau lưng giở trò.
Dận Khuyết không rõ trong đó xảy ra chuyện gì.
Hắn ta cau mày hỏi Chu Quang Viễn: "Ngươi cùng Mộc Vĩnh là quan hệ như thế nào?"
Đại cữu ca tương lai của ta. Trong lòng Chu Quang Viễn nói thầm.
Chu Quang Viễn nghĩ đến dáng vẻ khả ái kia của Tiêu Y liền cảm thấy toàn thân đều đầy động lực.
Tinh thân hắn ta phấn chấn, lớn tiếng nói: " ta cùng Mộc huynh mới quen đã thân, gặp nhau hận muộn, là tri âm khó tìm được."
"Lần này Mộc huynh bị thương, các ngươi lại muốn nhân lúc này khi dễ Mộc huynh thì trước tiên phải hỏi ý ta đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận