Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1238: Đại trưởng lão ghen ghét ta đẹp trai hơn ông ấy

Chương 1238: Đại trưởng lão ghen ghét ta đẹp trai hơn ông ấyChương 1238: Đại trưởng lão ghen ghét ta đẹp trai hơn ông ấy
Đám người lại trầm mặc.
Bọn hắn có lòng phản bác, không muốn tin tưởng.
Trong lòng bọn hắn đại trưởng lão là một người hoàn mỹ, không thể nào như Lữ Thiếu Khanh nói được.
Cho nên, có người rất nhanh chóng bất mãn nói: "Đại trưởng lão tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với ngươi, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì chọc giận đại trưởng lão."
"Không sai, đại trưởng lão công bằng công chính, sẽ không tùy ý xuất thủ."
"Chắc chắn trong lòng ngươi mang ý đồ xấu, bị đại trưởng lão phát hiện." Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Đúng, các ngươi nói đúng, chắc chắn là lỗi của ta, đại trưởng lão không sai đâu."
"Đại trưởng lão không thể vì không nói lại ta mà động thủ với ta, ông ấy không thể nào là một người hẹp hòi được."
"Tất thảy đều do ta không đúng, đại trưởng lão không thể vì hẹp hòi mà động thủ với ta, cũng không thể bởi vì ta đẹp trai hơn ông ấy mà động thủ với ta."
Vãi!
Đám người bao gồm cả Chu Quang Viễn đều không kìm được chửi thề trong lòng.
Ngươi là đồ không biết xấu hổ, đại trưởng lão sẽ ghen ghét ngươi đẹp trai?
Ai không phải là soái ca chứ?
Đại trưởng lão lúc còn trẻ còn đẹp trai hơn cả ngươi đấy.
Không ít người thật sự không nhịn được, bĩu môi với Lữ Thiếu Khanh.
Những tiếng xùy đại diện cho sự khinh bỉ của bọn hắn dành cho Lữ Thiếu Khanh.
Cái khác tạm thời không dám chắc chắn, duy chỉ có một việc bọn hắn có thể chắc chắn.
Tên đang đứng trên lôi đài trước mặt là một tên tự luyến.
Có ai đi tự khen mình anh tuấn chứ?
Không phải tự luyến thì là gì?
Nhưng vẫn có người không tin, vô cùng không khách khí la hét với Lữ Thiếu Khanh: "Hừ, cho dù đại trưởng lão ra tay với ngươi, nhưng không có nghĩa là đại trưởng lão muốn chúng ta luận bàn với ngươi."
"Mấy lời đồn mà ngươi nói không chừng do tự ngươi đồn ra đấy."
"Đúng, không sai, đại trưởng lão làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không làm những hành vi tiểu nhân này."
"Ngươi đừng vu khống đại trưởng lão."
Có không ít người căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, khí thế hừng hực, rất có dáng vẻ một lời không hợp sẽ đánh.
"Các ngươi không tin sao?" Lữ Thiếu Khanh cười ha ha: "Chờ đi, rất nhanh chóng sẽ có người đến, bọn hắn là vâng lệnh đại trưởng lão đến nhằm vào chúng ta”
Lời này khiến mọi người bán tín bán nghi.
Chu Quang Viễn nghe vậy thì cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Không đợi Chu Quang Viễn sắp xếp lại suy nghĩ, sau hơn một canh giờ trôi qua, đám người Dận Khuyết trùng trùng điệp điệp tiến tới.
"A, là Dận Khuyết công tử?”
"Còn có Trương công tử, Lỗ công tử bọn hắn, một đám người tới đây muốn làm gì?"
"Không thể nào, thật đúng như lời Mộc Vĩnh, là ý của đại trưởng lão sao?"
"Nhưng mà, vì sao chứ, sao đại trưởng lão lại nhắm vào bọn hắn?"
"Đúng vậy, vì sao? Không phải nói Mộc Vĩnh là người đại trưởng lão muốn tìm sao?
Bọn người Dận Khuyết xuất hiện, những người ở đây ban nãy giờ phút này đã trở nên hoang mang. Trong lòng bọn hắn bắt đầu dao động, bắt đầu có mấy phần tin tưởng Lữ Thiếu Khanh.
Chẳng lẽ đại trưởng lão thật sự không để ý đến thân phận ra tay với Mộc Vĩnh?
Đại trưởng lão là bởi vì nói không lại Mộc Vĩnh, thẹn quá hoá giận đả thương Mộc Vĩnh?
Không chỉ như thế, còn muốn cố ý để cho người ta nhằm vào Mộc Vĩnh bọn hắn? Là bởi vì hẹp hòi sao?
Đám người không thể không suy đoán.
Bọn người Dận Khuyết trở về tìm được đồng bạn liần khí thế hừng hực tới đây.
"Mộc Vĩnh, lần này sẽ cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của chúng ta." "Không sai, cho ngươi biết sự lợi hại của tổ chức Thí Thần."
"Một kẻ ngoại lai như ngươi mà cũng dám phách lối? Hôm nay để ngươi thấy hối hận."
Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy bọn người Dận Khuyết đến đây, cười đến càng thêm Vui vẻ.
Hắn cười ha ha một tiếng: "Ý của Đại trưởng lão là hi vọng mọi người luận bàn một chút, các ngươi nộ khí như thế không hay lắm đâu."
"Đợi chút nữa khi tỷ thí hi vọng thủ hạ lưu tình, có chừng mực thôi."
Không ít người hoang mang nhìn về phía Dận Khuyết.
Dận Khuyết trong lòng vừa giận lại hoảng, gâm lên với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi ít nói hươu nói vượn thôi." "Việc này không liên quan gì đến đại trưởng lão."
"A, a, ngươi xem đầu óc ta này." Lữ Thiếu Khanh ra vẻ tỉnh ngộ, vỗ đầu mình một cái, giả vờ ho khan hai tiếng: "Quên mất!"
Sau đó hắn nói với mọi người: "Mọi người đừng hiểu lầm, luận bàn giữa chúng ta không có chút liên quan gì đến đại trưởng lão, tuyệt đối không phải đại trưởng lão hẹp hòi muốn dùng cách này để trả thù chúng ta đâu."
Vãi!
Dận Khuyết hận không thể xông lên nhét tất mình vào trong miệng Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi nói như vậy còn không bằng không nói.
"Bớt nói nhiều lời." Dận Khuyết gầm thét: "Bảo sư muội ngươi bước ra đi." "Được, được, nhớ thủ hạ lưu tình, đừng khi dễ chúng ta."
Tiêu Y nhảy lên lôi đài, quát với bọn người Dận Khuyết: "Ai lên trước?"
Một nữ tử trẻ tuổi khẽ quát một tiếng: "Để tai"
"Là Hoàng cô nương, tuổi tác không lớn, nhưng đã là cảnh giới Kết Đan trung kỳ, tiềm lực kinh người."
"Đúng vậy, nàng ta xuất thủ, nha đầu ngoại lai sẽ là đối thủ sao?"
"Nha đầu ngoại lai nhỏ như vậy, còn chưa bằng nửa số tuổi của ta đâu, nàng †a có thể mạnh đến mức nào chứ?"
"Haha, vừa bắt đầu đã kết thúc rồi, chẳng thú vị gì cả."
Không ít người sau khi nhìn thấy người xuất trận liền nhao nhao cười lạnh, cho rằng Tiêu Y nhất định phải thua. Ngay cả Chu Quang Viễn cũng vậy, Chu Quang Viễn đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, không kìm được lo lắng nói: "Mộc huynh, bảo Tiêu muội muội cẩn thận một chút."
"Hoàng Ngọc tiểu nha đầu này thiên phú không tồi, thực lực cũng rất mạnh."
Lữ Thiếu Khanh không chút lo lắng, không để tâm nói: "Thua thì thua thôi."
"Dù sao cũng chỉ là luận bàn, có chừng mực ấy mà."
Lữ Thiếu Khanh thậm chí lớn tiếng nói với Hoàng Ngọc: "Hoàng cô nương, mong rằng thủ hạ lưu tình, đại trưởng lão hi vọng chúng ta luận bàn, nhưng chắc chắn không mong chúng ta bị thương đâu."
Dận Khuyết giận rồi, ngươi có thể đừng há miệng ngậm miệng là nhắc đại trưởng lão không. Ngươi nói như vậy, rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm. Tên đáng ghét. Chương 1239: Đại trưởng lão ghen ghét ta đẹp trai hơn ông ấy (t)
Người được xưng là Hoàng Ngọc cô nương sau khi bước lên liền cười lạnh với Tiêu Y: "Tiểu nha đầu, ngươi nhận thua đi"
"Ngươi không phải là đối thủ của ta, tranh thủ thời gian nhận thua, để tránh chịu đau khổ."
Tiêu Y bĩu môi, xuất ra bội kiếm của mình: "Có câu nói ngươi chưa từng nghe thấy đúng không?"
"Câu gì? Hoàng Ngọc không thể Tiêu Y vào mắt, cơ thể mềm mại tựa như đóa hoa đứng thẳng, khí định thần nhàn.
"Người dở hay nói!"
Sau khi Tiêu Y nói xong, trong nháy mắt xuất kiếm.
Kiếm quang lam sắc sáng lên, một cỗ kiếm ý như cơn lốc trong chốc lát giáng lâm.
Một nháy mắt Hoàng Ngọc liền bị kiếm ý vây quanh, không gian chung quanh như bị xé nứt, ngăn cách Hoàng Ngọc với thế giới bên ngoài.
Hoàng Ngọc kinh hãi, thần sắc kinh hoảng, nàng ta không thể nào ngờ được rằng kiếm ý của Tiêu Y lại bén nhọn như vậy.
Đối mặt với một kiếm này của Tiêu Y, nàng ta chỉ có thể vội vàng ngăn cản.
Cho dù cảnh giới của nàng ta giống như Tiêu Y, nhưng thực lực bản thân nàng ta vốn không bằng Tiêu Y, lại thêm khinh thường Tiêu Y nên nàng ta không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, đứng trước mặt một kiếm này như diều bị đứt dây. Hoàng Ngọc kêu đau một tiếng bị đánh xuống lôi đài.
Váy dài màu vàng nhạt của nàng ta bị đánh rách, để lộ làn da tuyết trắng trên người, kiếm ý còn lư lại trên người nàng †a từng vết thương, máu tươi ứa ra.
Nàng ta ngã trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Tiêu Y một kiếm đắc thủ, thu kiếm đứng đó, đứng trên lôi đài, thản nhiên nói: "Ngươi thua rồi!"
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn.
Hoàng Ngọc ra sân, tất cả mọi người cảm thấy cuộc tỷ thí này vừa bắt đầu đã phải kết thúc rồi.
Tiêu Y tuổi tác quá nhỏ, mới trên dưới hai mươi tuổi, mà người ở đây đều ba bốn mươi tuổi trở lên. Tiêu Y trong mắt bọn hắn chỉ là một đứa trẻ con.
Trẻ con thì có thể mạnh bao nhiêu chứ?
Hoàng Ngọc vừa ra tay là có thể dễ dàng giải quyết.
Kết quả thì sao chứ?
Tiêu Y chỉ một chiêu đã dánh Hoàng Ngọc xuống lôi đài khiến người ta muốn rớt tròng mắt xuống đất.
"Chuyện này..."
"Không, không thể nào!"
Không ít người lên tiếng kinh hô, kết quả khiến bọn hắn khó mà tiếp nhận.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, bọn hắn không muốn tiếp nhận cũng không còn cách nào khác.
Tiêu Y cầm trường kiếm trong tay, sừng sững trên đài, như một vị nữ hiệp khách tư thế hiên ngang.
Ánh mắt ngạo nghễ quét ngang dưới đài, so với dáng vẻ cười toe toét, ngây thơ lãng mạn bình thường giống như hai người.
Lần đầu tiên Chu Quang Viễn nhìn thấy mặt này của Tiêu Y, lúc này con mắt đều mở to mấy phần, chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Y trên đài.
Trái tim đập kịch liệt bình bịch.
Dáng vẻ này trông cũng rất dễ làm người ta yêu thích.
Phong thái yểu điệu, thần thái tứ dật, tản mát ra khí khái không thua gì nam tử, có một loại phong tình khác.
Nó càng khiến Chu Quang Viễn mê đến mức quên lối về.
Hảẳn ta có một loại kích động muốn xông lên cùng kề vai chiến đấu với Tiêu Y.
Nhưng lý trí đã chiến thắng, đã đè cảm giác kích động này của hắn ta xuống.
"Còn ai muốn lên nữa không?" Sau khi Tiêu Y liếc nhìn đám người một vòng, nhàn nhạt hỏi.
Dáng vẻ bình tĩnh để lộ sự tự tin của nàng ta, cũng khiến người ta cảm thấy Tiêu Y không để mọi người vào mắt.
"Đáng, đáng ghét!" Dận Khuyết cắn răng, trong lòng măng to Hoàng Ngọc ngu xuẩn.
Đã lên đài rồi còn đứng đấy giả vờ cao thủ.
Hắn ta trầm giọng nói: "Phàm là cẩn thận một chút, cũng không thua chật vật như vậy."
Lời của Dận Khuyết khiến người chung quanh gật đầu: "Không sai, không nên chủ quan."
"Thực lực nha đầu đó không kém Hoàng Ngọc là mấy, Hoàng Ngọc quá bất cẩn"
"Nha đầu Hoàng Ngọc cẩn thận một chút, nghiêm túc một chút, ai thua ai thắng cũng còn chưa biết."
"Chủ quan hại người..."
Đám người nghị luận ầm ï, tiếp đó ý kiến của mọi người nhanh chóng đi đến thống nhất.
Ai nấy đều cảm thấy Hoàng Ngọc chủ quan dẫn đến thất bại.
Lập tức có người không phục quát lên: "Hừ, Hoàng cô nương là chủ quan, nếu không, ngươi cho rằng ngươi có thể thăng nhẹ nhàng như vậy sao?"
"Đúng đấy, ngươi đừng phách lối, có người sẽ đến thu thập ngươi."
"Đừng càn rỡ, chẳng qua ngươi gặp may thôi."
"Ai lên đi, mau lên, đừng để nàng ta phách lối..."
Rất nhanh, Dận Khuyết bên này có người đứng ra.
Một vị công tử trẻ tuổi như ngọc, mang theo phong độ nhẹ nhàng nhảy lên lôi đài, mỉm cười nói: "Để ta làm đối thủ của ngươi!"
Nhìn thấy công tử lên sân, người chung quanh cao hứng kêu lên.
"Ha ha, là Tào Thần công tử!"
"Tào huynh đã là Kết Đan trung kỳ, cảnh giới tầng sáu, mạnh hơn cả nha đầu kia."
"Lần này nha đầu kia sẽ làm thế nào đây." "Ha ha, lần này muốn thua cũng khó khăn."
Mấy người Dận Khuyết cũng lộ ra nụ cười, biểu cảm thả lỏng.
"Tào Thần xuất thủ, lần này ổn rồi."
"Đúng vậy, Tào Thần tuổi trẻ, thiên phú rất mạnh, chưa đến ba mươi tuổi đã là Kết Đan trung kỳ, có hi vọng đột phá Nguyên Anh kỳ trước bốn, năm mươi tuổi."
"Thiên tài như thế, không thể lại bại bởi nàng."
"Tào Thần, cẩn thận một chút, có người nói phải thủ hạ lưu tình, thương hương tiếc ngọc thịt, đừng ra tay quá nặng, ha ha..."
Người phía dưới tâm tình nhẹ nhõm, cảm thấy lần này không có vấn đề.
Tào Thần cũng nghĩ như vậy, hắn ta hắn âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa giống Hoàng Ngọc bị một kiếm đánh ngã, nhưng không vội vã xuất thủ.
Hắn ta cười haha, nói với Tiêu Y: "Tiêu cô nương, thực lực của ta mạnh hơn ngươi, không muốn khi dễ ngươi, ngươi xuất thủ trước đi."
"Ta sợ ta xuất thủ, ngươi không có cơ hội xuất thủ."
Tiêu Y khế thở dài: "Các ngươi đều giống nhau sao?"
"Người dở hay nói!"
"Xem chiêu!"
Cùng cảnh giới với ta mà dám nói mạnh hơn ta sao?
Nếu Tào Thần nhường nàng động thủ, nàng cũng lười nhiều lời.
Nàng đánh cho Tào Thần một kiếm.
Nhìn thấy Tiêu Y vẫn tung chiêu thức giống nhau, trong mắt Tào Thần lóe lên một tia khinh thường.
Ngươi cho rằng ta là Hoàng Ngọc sao?
Ngây thơi
Để ta cho ngươi nhìn thấy chút thực lực của ta. Chương 1240: Người dở hay nói!
Tào Thần không dám khinh thường, đối mặt với kiếm quang đánh tới, hắn ta không trốn tránh mà lựa chọn chống đỡ.
Chỉ thấy trên tay hắn ta tỏa sáng, vẽ một vòng tròn trước ngực.
Sau một khắc, một khiên tròn gần như trong suốt tản ra quang mang bạch sắc nhàn nhạt,
Sau khi bọn người Dận Khuyết thấy cảnh này âm thầm gật đầu.
"Linh Lực thuẫn, công pháp cấp Địa, đây là một trong những bản lĩnh giữ nhà của sư môn Tào huynh."
"Nghe nói lúc ấy sư phụ Tào công tự dựa vào một chiêu này ngăn cản được tiến công của một con quái vật Tế tư Nguyên Anh hậu kỳ, khiến quái vật kiệt lực mà chết."
"Tiểu nha đầu không phá được một chiêu này."
"Không phá được nàng ta sẽ thua."
"Haha, có thể ngay cả sức bú mẹ nàng ta cũng không còn nữa đấy nhỉ?"
"Haha, xem đi, ban nãy phách lối bao nhiêu, đợi lát nữa sẽ chật vật bấy nhiêu..."
Tào Thần xuất thủ khiến những người vây xem chấn động tinh thân, cảm thấy lần này chắc chắn Tiêu Y sẽ thua.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, kiếm quang của Tiêu Y giết tới.
Kiếm quang lam sắc bộc phát, tạo nên cơn lốc kiếm ý trên lôi đài.
Như là vô số thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Tào Thần.
"Âm!" Quang mang quang thuẫn trong tay Tào Thần phóng đại, Tào Thần cũng bị kiếm quang bao phủ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Kiếm ý không ngừng xung kích, tứ ngược.
Mặt đất cứng rắn dưới xung kích của kiếm ý đá vụn bay tán loạn.
Kiếm ý bộc phát khiến người vây xem không kìm được biến sắc.
Cỗ kiếm ý này thật mạnh.
Hoàng Ngọc vừa rồi chủ quan vốn vân còn không phục nhưng giờ sắc mặt nàng ta âm trầm, hết sức khó coi.
Cỗ kiếm ý này nàng ta cũng không có mười phần lòng tin có thể ngăn cản.
Trước cỗ kiếm ý cường đại này, có người bắt đầu dao động lòng tin với Tào Thần. "Tào công tử có đỡ được không?" "Sao có thể không đỡ được chứ?" "Nhìn xem đi..."
Nhưng mà, một tiếng hét thảm vang lên, quang mang biến mất, Tào Thần cũng máu tươi vẩy ra, bị quảng xuống từ trên lôi đài.
Hắn ta bại rồi.
Nhìn Tào Thần ngã ầm ầm trên mặt đất, đám người khiếp sợ.
"Không, không thể nào..."
"Bại, bại rồi?"
"Giả đúng không, làm sao có thể?"
"Cho dù không địch lại, cũng không thể bị đánh bại trong một hiệp chứ."
"Hắn đang làm gì vậy."
Mọi người đều cảm thấy khó có thể †in được kết quả này. Cái này còn khiến bọn hắn chấn kinh và không thể tiếp thu được hơn so với Hoàng Ngọc thua Tiêu Y.
Hoàng Ngọc cảnh giới tương đương, nhưng chủ quan sơ ý, thất bại còn có thể tiếp nhận.
Nhưng Tào Thần thì không, cảnh giới bằng Tiêu Y, hơn nữa còn có chuẩn bị, kết quả vẫn giống như Hoàng Ngọc, bị một kiếm đánh bại.
Sắc mặt đám người Dận Khuyết khó coi tới cực điểm, như bị người ta tát lên mặt, gương mặt nóng bỏng.
Kết Đan trung kỳ cảnh giới tầng sáu mà cũng không thăng được sao?
Nha đầu này mạnh như vậy sao?
Tiêu Y hừ một tiếng, một lần nữa ngẩng đầu đứng đó, quát lớn: "Chỉ thế thôi à?" "Còn có ai muốn lên nữa không?"
"Đáng ghét, tiếp tục, ta không tin nàng ta thật sự vô địch."
Hoàng Ngọc, Tào Thần đều bại, nhưng Dận Khuyết bên này không hề nhụt chí.
Hơn nữa lại tiếp tục có người bước ra.
Nhưng kết quả tiếp theo vẫn khiến cho bọn hắn khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hết người này đến người khác bước lên, tổng cộng tám người, cuối cùng vẫn bại trong tay Tiêu Y.
Cho dù là Kết Đan sơ kỳ, hay là Kết Đan trung kỳ, đều không phải là đối thủ của Tiêu Y.
Tiêu Y nhìn có vẻ yểu điệu lúc tỉ thí lại tựa như một con khủng long bạo chúa cái, xuất thủ hung ác lăng lệ, người đi lên không một ai là đối thủ của Tiêu Y, bị Tiêu Y nhẹ nhõm đánh bại.
Tám thanh niên tuấn tài Kết Đan kỳ đều thua trong tay Tiêu Y, một màn này, chấn kinh tất cả mọi người.
Miệng bọn hẳn há lớn, thân sắc ngốc nghếch, nhìn Tiêu Y trên lôi đài như những kẻ đần.
Tiêu Y liên tiếp chiến bại tám đối thủ, một màn này vượt quá sự tưởng tượng của bọn hắn.
Cùng với một màn lần đầu tiên xuất hiện một kiếm bổ sáu cao thủ Nguyên Anh kỳ của Kế Ngôn, đều khiến bọn hắn kinh hãi.
Chu Quang Viễn cũng ngơ ngác nhìn Tiêu Y trên lôi đài.
Sự cường hãn của Tiêu Y vượt quá sự tưởng tượng của hẳn ta. Con thỏ nhỏ đáng yêu biến thành bạo thú lại một lần nữa tạo cho hắn ta xung kích tương phản mãnh liệt.
Trái tim của Chu Quang Viễn lại một lần nữa đập kịch liệt.
Đúng là càng xem càng thích.
"Mộc huynh, Tiêu muội muội, nàng lợi hại như vậy sao?" Chu Quang Viễn không kìm được hỏi thăm Lữ Thiếu Khanh đứng bên cạnh.
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, thành thật: 'Kém lắm, muội ấy lười quá, nếu cố gắng một chút giờ thành Nguyên Anh kỳ lâu rồi."
Haizz, quá lười.
Đầu óc cả ngày cứ nghĩ tới mấy chuyện đen tối.
Cả ngày làm một hoàng thúc.
Phải rèn luyện cho thật tốt mới được, nếu không thì phế lắm.
Mặt mũi Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tiếc nuối khiến Chu Quang Viễn trợn mắt hốc mồm.
"Mộc huynh, ngươi nói thật sao?"
Nói đùa gì vậy, nàng ấy mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mặc dù không biết tuổi tác chính xác nhưng thông qua cốt linh Chu Quang Viễn có thể đại khái đoán ra tuổi tác Tiêu Y.
Tuyệt đối chưa tròn hai mươi lăm tuổi.
Tuổi tác như vậy, Kết Đan trung kỳ đã là thiên tài trong thiên tài.
Lúc Chu Quang Viễn cùng tuổi với Tiêu Y chẳng qua chỉ là Kết Đan sơ kỳ, sức chiến đấu căn bản so ra kém Tiêu Y bây giờ. Đừng nói hắn ta một chọi tám, cho dù một chọi hai hắn ta cũng cảm thấy phí sức rồi.
Biểu hiện của Tiêu Y như vậy, cho dù là ai cũng không thể tìm ra được khuyết điểm.
Nhưng tới lượt Lữ Thiếu Khanh thì lại thấy vẫn làm chưa đủ tốt.
Còn muốn vào thời điểm này trở thành Nguyên Anh kỳ.
Tiêu Y mới bao nhiêu tuổi chứ?
Bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ thì bây giờ cũng không thể trở thành Nguyên Anh kỳ được.
Thực sự cho rằng ai nấy đều là yêu nghiệt biến thái sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận