Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1241: Liên tục hạ tám người

Chương 1241: Liên tục hạ tám ngườiChương 1241: Liên tục hạ tám người
Chu Quang Viễn rất muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh một câu, ngươi có phải đang làm màu không?
Làm màu cũng đừng đem sư muội ngươi ra làm màu chứ.
Chu Quang Viễn kìm nén đến rất khó chịu, hắn ta tạm thời không muốn nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh, để tránh bị nghẹn chết.
Ánh mắt của hắn ta lại một lân nữa rơi trên lôi đài, vẫn đang ngắm nhìn nữ thần của mình.
Tiêu Y ngạo nghễ ưỡn ngực đứng trên lôi đài, liên tiếp đánh bại tám đối thủ khiến lòng tin của nàng tăng nhiều, trên người tản mát ra ánh sáng tự tin, cả người lộ ra thần thái sáng láng. Xem ra đúng như Nhị sư huynh nói, thế giới này bị ngăn cách quá lâu.
Thời gian ngàn năm khiến rất nhiều công pháp xói mòn, thực lực của những người này rất bình thường.
Trong lòng Tiêu Y càng thêm tự tin, đối thủ như vậy, mình ta đánh được mười người.
Tiêu Y nhìn đám người đang nhìn nàng với ánh mắt kính sợ, trong lòng càng thêm đắc ý, đầu hơi lắc lư.
"Chỉ có thế thôi sao? Chỉ có chút thực lực ấy mà cũng dám tới gây chuyện với chúng ta?"
"Còn ai muốn lên nữa không?"
"Không phục thì cứ lên đây."
Đám người tiếp tục trầm mặc, đối mặt với lời kêu vào và khiêu khích của Tiêu Y, những người vây xem không ai lên tiếng.
Bọn hắn rất nhiều người đến đây nhìn thấy vậy rất tức giận nhưng thực lực bình thường, đi lên cũng chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.
Ánh mắt của nhiều người lại rơi lên nhóm Dận Khuyết.
Sắc mặt của người bên Dận Khuyết âm trầm, khó coi đến cực điểm.
Đặc biệt là Dận Khuyết, hắn ta thâm cắn răng, răng cũng sắp cắn nát rồi.
Nhìn nhầm rồi.
Không ngờ xú nha đầu này cũng lợi hại như vậy.
Có còn thiên lý không?
Tám người xa luân chiến đều đánh không lại nàng.
Tuổi tác như vậy, thực lực như vậy, rốt cuộc là quái thai từ đâu xuất hiện. Ánh mắt khiêu khích của Tiêu Y rơi xuống, Dận Khuyết cảm thấy như trường kiếm trong tay Tiêu Y rơi lên người hắn †a, đâm cho hắn ta thủng trăm ngàn lõ, đâm rắt mặt mũi hắn ta.
Đồng bạn của Dận Khuyết cũng có cảm giác không khác gì mấy.
Thậm chí bọn hắn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Y.
Cho dù bọn hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì cũng cảm thấy ánh mắt của Tiêu Y chứa đầy áp lực lớn lao khiến bọn hắn không dám nhìn thẳng.
Đáng ghét!
Nhưng hành động như vậy đối với bọn hắn mà nói chính là một sự sỉ nhục khiến bọn hắn tức đến mức nhao nhao cắn răng, vô cùng phẫn nộ.
Lúc này, ánh mắt Dận Khuyết rơi lên người hai đồng bạn, hai người đều là đồng bạn Kết Đan hậu kỳ.
Một người Kết Đan kỳ tầng tám, một người Kết Đan kỳ tầng chín.
Cảnh giới hai người đều cao hơn Tiêu Y, thực lực xem ra cũng mạnh hơn Tiêu Y.
Ánh mắt của những người khác cũng rơi lên người hai người này, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hi vọng bọn hắn có thể xuất thủ.
Tám người vừa rồi lên đài đối chiến với Tiêu Y mạnh nhất chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, không có hậu kỳ trở lên.
Bây giờ muốn đánh thắng Tiêu Y, có lẽ chỉ có Kết Đan hậu kỳ.
"Lục huynh, Từ huynh, chỉ có thể dựa vào các ngươi."
Lục Hoảng, Kết Đan tầng tám.
Từ Dục, Kết Đan tầng chín. Hai người liếc nhau, sắc mặt không đẹp mắt chút nào.
Hai người tự thấy thực lực của mình mạnh hơn Tiêu Y, lại là đại nam nhân, cũng không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, không có ý định xuất thủ.
Đến bước này rồi, hai người bọn hắn không tránh khỏi.
Lục Hoảng nói với Từ Dục: "Từ huynh, không bằng huynh lên trước đi?"
Từ Dục cười ha ha: "Ta sợ ta lên, sẽ bị người ta nói lấy lớn hiếp nhỏ, vẫn là Lục huynh ngươi xuất thủ phù hợp hơn."
Dận Khuyết nói: "Cho dù là ai xuất thủ, lần này đều phải thắng, nếu không mặt mũi của chúng ta sẽ bị người hung hăng giẫãm trên mặt đất."
Những người khác bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu, sắc mặt mang theo vài phần âm tàn. Lần này không thắng, mặt mũi này ném về nhà ngoại mất rồi.
Thực lực Từ Dục mạnh hơn Lục Hoảng, hắn ta không xuất thủ cũng hợp lý.
Lục Hoảng bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể nói: "Được rồi, để ta đi chiếu cố nàng ta."
Đám người Dận Khuyết nhìn thấy Lục Hoảng bằng lòng xuất chiến thì sắc mặt trông khá hơn, từ âm tàn chuyển sang sáng sủa.
"Lục huynh, không cần lưu thủ, nhất định phải giải quyết trận chiến với tốc độ nhanh nhất."
Lục Hoảng gật đầu, thân sắc ngạo nghễ: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cho nàng nhảy nhót quá lâu."
Thực lực mạnh hơn Tiêu Y, nếu đánh ngang tay, miễn cưỡng mới thắng được, mặt mũi cũng khó coi.
Lục Hoảng thượng đài, những người khác sau khi kinh ngạc qua đi chính là vui mừng.
"Ha ha, nha đầu kia nhất định phải thua."
"Lần này, xem nàng ta còn phách lối như thế nào."
"Thực lực Lục công tử đã là Kết Đan kỳ tầng chín, xem nàng ta ngăn cản như thế nào."
Tiêu Y nhìn thấy Lục Hoảng lên đài, nhìn Lục Hoảng từ trên xuống dưới một lượt: "Ngươi cũng đi tìm cái chết sao?"
"Ai chịu chết còn chưa chắc đâu." Lục Hoảng cười lạnh, quả quyết xuất thủ.
Người dở nói nhiều, câu này hắn ta đã nghe nhiều lần, hắn ta cũng không muốn bị Tiêu Y đánh giá như thế. "Để ngươi nếm thử một chút sự lợi hại của ta." Lục Hoảng hét lớn.
Trả lời hắn ta là một vòng kiếm quang, như vô số tấm bèo trải rộng bao phủ lấy hắn ta.
Một con chim nhỏ màu đen từ trên trời giáng xuống, đâm mạnh lên người Lục Hoảng.
Linh lực kinh khủng, kiếm ý đáng sợ bộc phát trong nháy mắt.
Lục Hoảng kêu thảm một tiếng, máu tươi vẩy ra, từ trên lôi đài bị quảng mạnh xuống, ngất đi.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả những người vây xem lại một lần nữa trầm mặc.
Bọn hắn đã không biết nói cái gì cho phải.
Kết Đan sơ kỳ, Kết Đan trung kỳ đánh không lại, vậ thì để Kết Đan hậu kỳ lên đi.
Kết quả là, Lục Hoảng Kết Đan hậu kỳ cảnh giới tầng tám cũng không phải là đối thủ của Tiêu Y.
Làm sao lại mạnh như vậy?
Nhìn Tiêu Y đã thở hổn hển đấu với Lục Hoảng một trận, chiến đấu trên trăm hiệp đã khiến nàng lộ ra mấy phần chật vật nhưng chẳng có ai dám chê cười.
Biểu hiện của Tiêu Y đủ để khiến bọn hắn ngậm miệng, sinh lòng kính nể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận