Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1258: Các ngươi đều phải học lớp lễ nghi

Chương 1258: Các ngươi đều phải học lớp lễ nghiChương 1258: Các ngươi đều phải học lớp lễ nghi
Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn, Tiêu Y mang theo ba con linh sủng cùng nhau đi tới Nghị Sự đại điện.
Nghị Sự đại điện tọa lạc dưới chân núi, từ bên ngoài nhìn qua có vài phần khí thế nhưng đến gần thì phát hiện nó trông có vẻ rất bình thường, giống như phòng ốc của các tông môn bình thường vậy.
Lối kiến trúc thô kệch, không điêu khắc tinh tế, cũng không điêu lan ngọc thế, là một căn nhà xây bằng gỗ và gạch.
Ở bên trong cũng không trang trí quá nhiều, duy trì phong cách vốn có, hoàn toàn không xứng với bốn chữ Nghị Sự đại điện.
Bên trong rất lớn, rất rộng, nhét trên một trăm người vào cũng không thành vấn đề.
Hai bên đại điện thưa thớt người hoặc ngồi, hoặc đứng.
Khí tức của bọn hắn đều mơ hồ cường đại, đều là đại trưởng lão trong tổ chức Thí Thần, tôn tại cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Ánh mắt mười mấy người rơi lên người nhóm Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt của bọn hắn sắc bén mang theo áp lực cường đại.
Kế Ngôn mặt không cảm xúc, nhắm mắt làm ngơ với những ánh mắt chung quanh.
Lữ Thiếu Khanh thì cười tủm tỉm vấy tay với những người xung quanh: "Chào mọi người."
Tiêu Y mang theo ba con linh sủng nhắm mắt theo đuôi sau lưng hai vị sư huynh, có hai vị sư huynh giúp nàng gánh vác áp lực chung quanh rồi.
Tiêu Y không chịu bất kỳ áp lực gì, hiếu kì đánh giá chung quanh.
Ba người đi vào trong đại điện dừng ở chính giữa, Lữ Thiếu Khanh quan sát chung quanh một chút.
Đại điện cao mười mấy mét, không gian trộng lớn cộng thêm bên cạnh hơn mười trưởng lão, một cỗ khí thế uy nghiêm tràn ngập khắp nơi này.
Người tiến vào, đứng ở chỗ này, tố chất tâm lý không tốt, không vững chắc sẽ bị dọa đến mức hai chân run rẩy.
Nhưng đối với ba người Lữ Thiếu Khanh mà nói áp lực nơi này chẳng đáng là gì.
Nhìn thấy ba người Lữ Thiếu Khanh đứng đây vô cùng bình tĩnh, không hề có chút bất an, chung quanh có người bất mãn.
"Hừ, kiêu ngạo nhỉ."
"Kẻ ngoại lai, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tới."
Có trưởng lão lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén.
Trưởng lão vừa mở miệng, áp lực chung quanh đột nhiên lớn hơn.
Kế Ngôn khoanh hai tay, nhắm mắt dưỡng thần.
Tiêu Y thì mở to hai mắt, đầu chuyển động, như ra-đa tìm thử xem là ai lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại người vừa lên tiếng: "Đây là nhà ngươi sao?"
"Là đại trưởng lão gọi ta tới đây, chẳng lẽ lời của đại trưởng lão cũng không bằng lời của ngươi?"
Người kia bị lời của Lữ Thiếu Khanh làm cho nghẹn đến mức khí thế trì trệ, nói không ra lời.
"Miệng lưỡi bén nhọn, nơi này cũng không phải nhà của các ngươi, bớt ở đây càn rỡ đi."
Lữ Thiếu Khanh lười biếng nói: "Chúng ta nào dám càn rỡ? Chúng ta tôn kính đại trưởng lão nhất, chúng ta là khách đại trưởng lão mời tới đấy."
"Nhưng, đối với những chủ nhân như các ngươi, ta rất thất vọng."
"Đã đến đây hơn nửa ngày rồi, đừng nói chỗ ngồi, ngay cả một ly nước cũng chẳng có, đây là đạo đãi khách của tổ chức Thí Thần các ngươi sao?"
"Ta thấy các ngươi thực sự cần học một lớp lễ nghi đấy."
Thật là, một tổ chức lớn như vậy ngay cả chút lịch sự căn bản cũng không biết? Lời nói này đã đắc tội tất cả mọi người.
Tất cả mọi người trợn mắt nhìn.
"Hừ!" Bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, một bóng dáng cao to mang theo cảm giác áp bức cường đại xuất hiện: "Miệng lưỡi bén nhọn!"
Đám người nhìn thấy người tới, cùng nhau hành lễ: "Gặp qua Tam trưởng lão..."
Người đến thân hình cao lớn, vóc người khôi ngô, khiến Lữ Thiếu Khanh suýt nữa thì tưởng lại gặp người của ma tộc.
Dáng người khôi ngô cao lớn, gương mặt đầy râu quai nón tạo cho người ta một loại cảm giác hung ác.
Ông ta chính là trưởng lão thứ ba của tổ chức Thí Thần, Cảnh Ngộ Đạo, Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng chín. Ông ta trừng cặp mắt to như chuông đồng nhìn thẳng vào ba người Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y lập tức lùi ra sau lưng Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.
Cảm giác áp bức cường đại Cảnh Ngộ Đạo đem đến khiến nàng không chịu được, giống như bị một con mãnh hổ để mắt tới, trong lòng hoảng sợ.
Tiêu Y nhìn Tam trưởng lão khôi ngô trước mặt trong đầu hiện lên tình báo liên quan đến Cảnh Ngộ Đạo mà Tương Ti Tiên đã nói.
Tính tình không tốt, thực lực cường đại, không phải một người dễ nói chuyện.
Mặc dù là Tam trưởng lão, nhưng bình thường rất ít hỏi đến chuyện của tổ chức, một lòng tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh đối mặt với áp lực cường đại của Cảnh Ngộ Đạo sắc mặt không hề có chút biến hóa, không hề sợ đối mắt với Cảnh Ngộ Đạo.
Cảnh Ngộ Đạo không nói lời nào, ánh mắt như kiếm, nhìn thẳng Lữ Thiếu Khanh.
Sau khi hai người đối mắt một hời, Cảnh Ngộ Đạo cười khì một tiếng: "Khá thú vị."
Đây là lần đầu tiên Cảnh Ngộ Đạo gặp được một thanh niên dám nhìn thẳng vào ông ta.
Người bình thường bị ông ta nhìn như vậy, tuyệt đối không chịu được ba hơi thở đã muốn dời ánh mắt đi.
Không ai dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Tuổi tác Lữ Thiếu Khanh như vậy dám đối mắt với ông ta lâu như thế nhưng không hề có nửa điểm sợ hãi. Từ đó có thể thấy Lữ Thiếu Khanh không đơn giản.
Đồng thời cũng làm cho Cảnh Ngộ Đạo trong lòng sinh ra hiếu kì.
Kẻ ngoại lai rốt cuộc có gì đặc biệt?
Cảnh Ngộ Đạo không để ý đến Lữ Thiếu Khanh nữa, ông ta đi lên trên, đặt mông ngồi lên một vị trí bên trên, tự nhắm mắt dưỡng thần.
Lại một lát sau, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão lần lượt đến.
Sau khi ba vị đại trưởng lão đến, đám người mừng rỡ, chủ đề chính bắt đầu rồi.
Đại trưởng lão quét mắt nhìn mọi người một cái, ánh mắt đi đến đâu, các trưởng lão chung quanh nhao nhao cúi đầu nhẹ, dùng hành động đó thể hiện sự kính trọng với đại trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận