Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1276: Không dám thề thì cho một lời cam đoan đi

Chương 1276: Không dám thề thì cho một lời cam đoan điChương 1276: Không dám thề thì cho một lời cam đoan đi
Đã vậy rồi, Tương Quỳ không muốn đồng ý cũng phải đồng ý.
Nếu không mặt mũi này thật sự không biết phải đặt đâu.
Tương Quỳ lại hừ lạnh một tiếng, rất khó chịu nói: "Được, ta đồng ý với ngươi."
"Được, một lời đã định, ai đổi ý người là chó con."
Lữ Thiếu Khanh đại hỉ, cười ha ha: "Ông chờ xem đi."
Nhìn Lữ Thiếu Khanh dương dương đắc ý giống như đã năm chắc thắng lợi, Dận Khuyết lại không vừa mắt.
Ngay cả đại trưởng lão cũng không làm gì được cái tên khốn kiếp này sao?
Đáng ghét! Dận Khuyết lạnh lùng nói: "Ngươi đắc ý cái gì? Ngươi cho rằng ngươi sẽ thắng sao?"
"Ngươi cho rằng thế giới Huyền Thổ dễ dàng tiến vào như vậy?”
"Đừng nói ba canh giờ, cho ngươi ba mươi canh giờ cũng chưa chắc ngươi có thể làm được."
Tương Quỳ âm thầm gật đầu, không sai, nếu nhẹ nhàng thoải mái như vậy, sao thế giới Huyền Thổ có thể ẩn giấu cả ngàn năm mà không bị quái vật phát hiện?
Người xa lạ mà muốn ba canh giờ mở được?
Nằm mơ?
Mục đích cuối cùng nhất của ta vẫn là khiến ngươi phải đi cầu xin ta.
Vì để Lữ Thiếu Khanh tăng thêm chút áp lực, ông ta cố ý nói: "Cho dù là ta muốn mở lối vào thế giới cũng phải tiêu tốn gần nửa canh giờ.
Dận Khuyết nghe xong, trong lòng đại định.
Đại trưởng lão nắm trận pháp trong tay mà còn cần thời gian lâu như vậy, một tiểu tử chưa ráo máu đầu như ngươi biết gì về trận pháp chứ?
Hắn ta tiếp tục trào phúng: "Ha ha, tiểu tử, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi cầu xin đại trưởng lão đi."
"Đại trưởng lão là người lòng dạ rộng rãi, sẽ không chấp nhặt với ngươi."
Trong lòng Tương Quỳ lại nói, hừ, đến lúc đó cầu xin ta, ta chưa xả giận được thì ta cũng sẽ không đồng ý.
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, ngẩng đầu lên, nói với nhóm người Tương Quỳ: "Đến lúc đó hẹn gặp nhau trong thế giới Huyền Thổ."
Dận Khuyết giận dữ, nghe không hiểu tiếng người đúng không?
“Trò cười, ngươi..."
Dận Khuyết vừa định nói gì đó nhưng một khắc sau, tất cả lời nói của hắn đều đều bị nghẹn tại yết hầu, như một người câm, không phát ra được nửa điểm thanh âm.
Những người khác cũng sững sờ đứng yên tại chỗ.
Dưới chân Lữ Thiếu Khanh như dạng tỏa ra ánh sáng, giống như hô ứng với trận pháp dưới chân lại giống dung hợp dưới chân trận pháp, cũng phát ra quang mang nhàn nhạt.
Lấy Lữ Thiếu Khanh làm trung tâm, một cỗ ba động vô hình khuếch tán, nhanh chóng bao phủ ngọn núi nhỏ dưới chân. "Ầm ầm!"
Núi nhỏ hơi run rẩy.
Tương Quỳ biến sắc, vội vàng phất tay, ngăn cách động tĩnh nơi này.
Lữ Thiếu Khanh bên này vẫn còn tiếp tục, ngọn núi nhỏ này như một nụ hoa chớm nở đóa hoa, Lữ Thiếu Khanh đứng tại trên đóa hoa, dưới chân tản ra ánh sáng dìu dịu, như một bàn tay vô hình đang tách từng cánh hoa chưa kịp nở rộ ra.
Trận pháp trên núi nhỏ xuất hiện từng cái từng cái một, từng cái từng cái bị Lữ Thiếu Khanh đóng lại.
Sắc mặt Tương Quỳ thay đổi điên cuồng, tốc độ quá nhanh.
Tốc độ đóng trận pháp nhanh đến mức ông ta không dám tưởng tượng.
Ông ta đóng những trận pháp này cũng phải cẩn thận làm từng cái, cẩn thận từng li từng tí, hao phí rất nhiều thời gian.
Lữ Thiếu Khanh thì sao, như uống nước, nhanh đến mức không hợp thói thường.
Làm cho người ta có cảm giác giống như đang bóc vỏ hành.
Rất nhanh, không đến hai khắc đồng hồ, tất cả trận pháp đều bị Lữ Thiếu Khanh đóng lại, tốc độ nhanh gấp đôi Tương Quỳ.
Hòn núi nhỏ cũng để lộ ra gương mặt thật sự, một cánh cổng mang theo vòng xoáy xuất hiện trước mặt mọi người.
Núi nhỏ bị cắt đôi, giống như bánh mì bị cắt một nửa, cổng lớn dựa lưng vài núi, dựa lưng vào núi nhỏ.
Cánh cổng được dựng lên bằng vật liệu màu xám trắng, không có cảm giác uy vũ cao lớn.
Giữa cửa lớn là vòng xoáy xoay chầm chậm, giống như phương thức đi xuyên của Xuyên Giới bàn Lữ Thiếu Khanh đang giữ.
Trên thực tế, đây chính là một truyền tống trận tạo hình thành hình dáng cánh cửa.
Lữ Thiếu Khanh cười hỏi Tương Quỳ: "Đây chính là cửa vào thật sự nhỉ?"
"Đúng là, chí ít cũng phải dùng mười mấy trận pháp để che đậy nhỉ?"
Nếu như tạo nghệ trận pháp của Lữ Thiếu Khanh không tiến thêm một bước, dù hắn có là đại tông sư trận pháp thì ba canh giờ cũng chưa chắc có thể đóng được hết tất cả trận pháp.
Tuy nhiên từ đó có thể thấy được mức độ bảo hộ nghiêm mật của tổ chức Thí Thần đối với thế giới Huyền Thổ.
"Ngươi..."
Trên mặt Tương Quỳ là vẻ chấn kinh không che giấu được, dù ông ta là Hóa Thần, dù ông ta trải qua sóng gió nhưng chuyện không hợp lẽ thường như thế này vân là lần đầu tiên ông ta gặp phải.
Lữ Thiếu Khanh lần đầu tiên đến tổ chức Thí Thần lại có thể dễ dàng tìm được lối vào của thế giới Huyền Thổ.
Đơn giản đến mức Tương Quỳ không kìm được hoài nghỉ Lữ Thiếu Khanh có phải tiền bối nào đó đã chết mang theo ký ức trở về, nếu không vì sao lại dễ dàng như vậy?
"Được rồi, chúng ta tiến vào, nhớ kỹ tuân thủ lời hứa đấy."
Lữ Thiếu Khanh giậm chân một cái, tiếp theo ba người tiến vào cổng lớn, bóng dáng biến mất trong mắt mọi người.
Dận Khuyết nhìn Lữ Thiếu Khanh tiến vào, cắn răng: "Đáng ghét, đại trưởng lão, chúng ta cũng đuổi theo đi."
"Không thể để cho bọn hắn phá hoại bên trong được."
Tương Quỳ nghe thấy đề nghị của Dận Khuyết thì lộ ra vẻ khó coi giống như bị Tế thần giết đến.
Trong lòng ông ta đang gầm thét.
Bị lừa rồi!
Cái gọi là thề chỉ là giả, điều Lữ Thiếu Khanh thật sự muốn là lời cam đoa phía sau.
Nếu có một mình, có lẽ Tương Quỳ sẽ len lén đi vào theo, trốn ở phía sau cũng không sợ gì.
Dù sao không bị phát hiện cũng không tính nuốt lời. Nhưng, bây giờ, ông ta không thể động đậy.
Bên cạnh có bốn tiểu bối, nuốt lời, không phải là tự tát vào mặt mình sao?
Sớm biết đã không đồng ý rồi.
Cái gọi là cam đoan chẳng khác gì thề thốt.
Trong lòng Tương Quỳ hối hận.
Nhưng nghĩ lại, hình như ông ta cũng không cách nào không đồng ý.
Đáng ghét, tiểu tử kia thật sự là đáng ghét đến cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận