Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 126 - Mười năm chưa từng làm một nhiệm vụ nào



Chương 126: Mười năm chưa từng làm một nhiệm vụ nàoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật tốt quá, chưởng môn đã xuất hiện đúng lúc. Chúng ta được cứu rồi."Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Đúng lúc cái rắm. Nếu đúng lúc thì vào lúc lão già Thương Chính Sơ xuất hiện họ đã phải xuất hiện rồi, chứ không phải đợi đến bây giờ. Để cục diện biến thành như vậy."Tiêu Y cười híp mắt, trong lòng rất vui vẻ, nàng biết tại sao Lữ Thiếu Khanh lại mắng như vậy."Nhị sư huynh, huynh đang trách chưởng môn bọn họ tới chậm, để cho Đại sư huynh bị thương nghiêm trọng đúng không?"Lữ Thiếu Khanh mắng: "Cái rắm, nếu bọn họ đến muộn một chút, ta sẽ bại lộ."Tiêu Y thu lại nụ cười, bĩu môi: "Ta mới không tin chuyện này."Không có một câu nói thật.Lữ Thiếu Khanh lúc trước đã nói với nàng vô số lần, gặp phải nguy hiểm sẽ lập tức chạy trốn.Hôm nay nguy hiểm đến, Lữ Thiếu Khanh lại không có chạy, ngược lại còn xuất ra vũ khí chuẩn bị liều chết đánh cược một lần.Điều này cũng làm cho Tiêu Y phát hiện ra một thuộc tính khác của Nhị sư huynh.Khẩu thị tâm phi.Tiêu Y ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ đang chiến đấu.Xa xa, linh khí bùng nổ, đất rung núi chuyển.Tiêu Y lo lắng hỏi: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, sư phụ thật sự không sao chứ?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Không sao đâu, sư phụ cũng không phải gà yếu."Sau đó thuận thế nằm xuống: "Ngày qua ngày, thật không làm cho người ta bớt lo."Tiêu Y không có trái tim lớn như Lữ Thiếu Khanh, nàng lo lắng nói: "Sư phụ đang chiến đấu, chúng ta có thể làm gì không?"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Cảnh giới của muội là gì, trong lòng không tự biết sao? Muội còn muốn nhúng tay vào loại chiến đấu ở cảnh giới này sao? A, không đúng, thực ra thì cũng có thể nhúng tay."Tiêu Y lập tức lấy lại tinh thần: "Thế nào? Nhị sư huynh, huynh nói xem, ta có thể giúp gì cho sư phụ?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Muội mắng lão già Thương Chính Sơ một trận cũng được, xem như là chiến đấu cùng sư phụ."Tiêu Y vừa nghe, tinh thần càng thêm phấn chấn, sức mạnh đến rồi.Nàng không nói hai lời, đứng ở đầu thuyền, vận chuyển linh lực, cái miệng nhỏ nhắn há ra."Thương Chính Sơ, lão già không biết xấu hổ này. Khi dễ tiểu bối chúng ta thì lợi hại như vậy, gặp phải sư phụ ta lại sợ sao? Loại người như ngươi, dùng cảnh giới cũng đánh không lại Đại sư huynh nhà ta. Nếu ngươi ép cảnh giới xuống giống như ta, ta cũng có thể đánh nổ ngươi. Đánh lão gia hỏa ngươi thành đầu heo..."Trên bầu trời.Một nam nhân thân hình khôi ngô cao lớn, trên khuôn mặt vuông là hai mắt lấp lánh hữu thần, ông đứng trên một phi kiếm.Đây chính là chưởng môn Lăng Tiêu Phái – Ngu Sưởng.Đứng bên cạnh là Phong chủ Xích Nguyệt Phong, thúc thúc ruột của Tiêu Y, Tiêu Sấm.Hai người thu liễm khí tức, nếu không đứng trên không trung thì không có gì khác phàm nhân bình thường.Trên mặt hai người đều mang theo vẻ vui mừng.Kế Ngôn chạm tới cảnh giới Kiếm Tâm Thông Thần, thực lực lại tiến thêm một bước.Đối với Lăng Tiêu Phái mà nói, đây tuyệt đối là một đại sự."Không hổ là Kế Ngôn, vậy là không ai có thể lay động được địa vị trăm năm tới của Lăng Tiêu Phái ta rồi."Giọng nói chưởng môn Ngu Sưởng mang theo hưng phấn.Thân làm chưởng môn, còn có chuyện gì có thể vui vẻ hơn là nhìn thấy môn nhân đệ tử của mình tiến bộ đây.Tiêu Sấm gật đầu, giọng nói mang theo hâm mộ nhìn Thiều Thừa đang chiến đấu."Thiều sư đệ, vận khí thật tốt."Ba đệ tử hạch tâm của Xích Nguyệt Phong, cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ tầng 9, Kết Đan kỳ còn chưa có ai tiến vào.Lăng Tiêu phái cũng chỉ có hai đệ tử Thiên Ngự Phong là tiến vào Kết Đan kỳ.Hơn nữa còn là bỏ xa người cùng thế hệ.Đệ tử như thế, làm sao không làm cho người ta hâm mộ đây?Ngu Sưởng ha ha cười: "Đây là phúc khí của Lăng Tiêu Phái chúng ta."Chẳng qua, Tiêu Sấm nhịn không được nói một câu: "Nếu tên Lữ Thiếu Khanh kia có thể giống như Kế Ngôn thì tốt rồi."Nụ cười của Ngu Sưởng nhất thời cứng lại...Nói đến Lữ Thiếu Khanh, chưởng môn Ngu Sưởng nhất thời không còn tươi cười nữa.Thậm chí còn lộ ra biểu tình đau đầu, tâm tình thật sự không tốt."Cái kia, tiểu tử hỗn đản đó."Giọng Ngu Sưởng mang theo sự phẫn nộ."Thiên phú không kém Kế Ngôn, nhưng lại lười hơn Kế Ngôn một vạn lần, gấp một vạn lần."Nhớ tới hành vi bình thường của Lữ Thiếu Khanh.Giọng Ngu Sưởng không giấu được phẫn nộ."Mười năm, hẳn mười năm! Bái nhập Lăng Tiêu Phái mười năm, nhưng chưa từng làm một nhiệm vụ nào của môn phái, điểm cống hiến vẫn luôn là số âm. May mắn người bên ngoài không biết nhiều về hắn, bằng không chưởng môn là ta không còn mặt mũi ra ngoài gặp người."Chưởng môn nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Sấm cảm thấy cần phải an ủi vài câu."Quên đi, ra một Kế Ngôn, đối với môn phái mà nói đã là thiên đại phúc phận, những thứ khác không cần quá mức cưỡng cầu."Ngu Sưởng im lặng một lát, thở dài: "Đúng vậy. Không thể cưỡng cầu."Chỉ hy vọng tên này không làm hư những người khác trong môn phái là được rồi.Tiêu Sấm cười ha ha: "Chưởng môn yên tâm, với tính cách Thiếu Khanh, người khác tìm hắn, hắn còn ngại phiền phức."Ngu Sưởng cảm giác được đầu mình lại đau vài phần.Ông nhịn không được nói: "Chất nữ ngươi có thể bái nhập Thiên Ngự Phong, đi theo bên cạnh Kế Ngôn, nhớ bảo nàng cố gắng tu luyện, chớ để bị hắn làm hư."Bị ai làm hư, trong lòng hai người biết rõ ràng.Ngu Sưởng cảm thấy, nếu Lăng Tiêu Phái lại xuất hiện thêm một đệ tử giống Lữ Thiếu Khanh, chắc ông sẽ phát điên mất.Tiêu Sấm nói: "Yên tâm, ta đã dặn dò Thiều sư đệ nhiều lần, bảo hắn trông chừng."Nhưng với tính cách Thiếu Khanh, cũng sẽ chỉ ghét bỏ nha đầu Tiểu Y phiền phức thôi."Tiểu Y ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ không theo hắn học cái xấu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận