Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1293: Mảnh vụn kiếm gãy

Chương 1293: Mảnh vụn kiếm gãyChương 1293: Mảnh vụn kiếm gãy
Sau khi ba người Lữ Thiếu Khanh đến gần thì cảm thấy một cỗ khí tức thảm thiết ập tới.
Từ dấu vết trên mảnh vỡ có thể tưởng tượng được chủ nhân của thanh kiếm đã trải qua đại chiến thảm thiết bậc nào.
Lữ Thiếu Khanh cau mày: "Vật này, nhìn hơi giống như..."
"Kiếm!" Kế Ngôn lên tiếng, ngữ khí chắc chắn: "Đây là mảnh vỡ của kiếm."
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, thoạt nhìn là mảnh vỡ một thanh kiếm."
Sau đó hắn nhìn về phía Kế Ngôn: "Chẳng lẽ thứ ban nãy suýt giết chết huynh cũng là một mảnh vỡ giống thế này?"
Kế Ngôn lắc đầu: "Không giống nhau."
Đôi mắt hắn ta chăm chú nhìn chằm chằm mảnh vỡ, sắc mặt trở nên khác thường.
Ngay cả ánh mắt kiên nghị cũng biến thành có mấy phần hoang mang.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh phát hiện biểu hiện của Kế Ngôn có gì đó không đúng lắm: "Huynh sao rồi?"
"Ta cảm nhận được một cảm giác quen thuộc trên đó."
Lữ Thiếu Khanh cùng Tiêu Y ngây ngẩn.
"Đại sư huynh, không thể nào, huynh biết thứ trên đó?"
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh cổ quái: "Cho nên, huynh cảm nhận được có thứ đang gọi huynh, không phải sẽ là thứ này chứ?"
Mọe nó!
Cầm nhầm kịch bản à?
Đáng lẽ món đồ trên đó phải liên quan đến tiểu đệ Tử Quỷ, có phản ứng cũng đáng lẽ là có phản ứng với ta chứ?
Sao lại có phản ứng với sư huynh ta?
Tử Quỷ, cho ta một câu trả lời.
Lữ Thiếu Khanh lặng lẽ ấn xuống trữ vật giới chỉ một cái.
Trữ vật giới chỉ lặng yên, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ánh mắt Kế Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào phía trên mảnh vỡ, trong đôi mắt vẫn lộ vài tia hoang mang.
Hắn ta tự nhận trước nay mình chưa từng nhìn thấy mảnh vỡ nhưng cảm giác quen thuộc truyền tới từ trên đó khiến hắn ta cảm thấy hết sức nghi ngờ.
Đồng thời, trong lòng còn có một âm thanh đang gọi hắn ta tiến đến.
Suy xét một phen, trong lòng Kế Ngôn có quyết định: "Ta muốn đi lên xem một chút."
"Làm gì?" Lữ Thiếu Khanh quát bảo ngưng lại: "Móa nó huynh đừng làm bậy."
Mặc dù mảnh vỡ trên đó nằm yên lặng, không hề có chút động tĩnh gì nhưng Lữ Thiếu Khanh không dám khinh thường.
Bởi vì mảnh vỡ tuy nhìn như tùy tiện vứt lên đó nhưng lại tản mát ra một loại khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, duy ngã độc tôn.
Vừa nhìn đã biết không phải món đồ đơn giản. Lữ Thiếu Khanh cũng không dám để cho Kế Ngôn đi mạo hiểm.
Lỡ như trên đó có phụ linh hồn một đại ma đầu, đợi Kế Ngôn lên liền đoạt xác thì biết làm thế nào?
Kế Ngôn không phải hắn, cốt truyện của hắn không bình thường, có vài đại ma đầu tới đoạt xác hắn cũng đủ tự tin giết chết được bọn hắn.
Tiêu Y lại nói: "Cái này, nhìn không nguy hiểm lắm."
"Không nguy hiểm?" Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: "Ngu xuẩn, muội lấy kiếm muội ra đi."
Tiêu Y lấy bội kiếm của mình ra, trên mặt lộ tia đau lòng nói: "Muội vốn định luyện thanh kiếm này thành bội kiếm bổn mạng nhưng giờ bị hư mất rồi."
Đây là thanh kiếm ban nãy nàng dùng để cắt xúc tu bạch tuộc. Lữ Thiếu Khanh lại nói: 'Muội ném nó lên đi."
"Nhị sư huynh, huynh đang định dùng kiếm của ta để thử xem có nguy hiểm hay không sao?"
"Bảo muội ném thì muội cứ ném đi, đâu ra nhiều lời nhảm nhí vậy."
Tiêu Y tiện tay ném trường kiếm lên, đồng thời nói: "Có thể có nguy hiểm gì chứ?"
"Cũng không thể..."
Nhưng Tiêu Y còn chưa nói dứt lời, trường kiếm bị nàng vứt lên đài cao liền run rẩy, phát ra âm thanh ong ong, không ngừng nhảy trên mặt đất giống như muốn chạy trốn vậy.
Nó như một con thỏ trắng gặp phải hổ, sợ đến mức hồn phi phách tán.
Còn không chờ Tiêu Y kịp phản ứng, trường kiếm tam phẩm của nàng sau khi phát ra một âm thanh bén nhọn thì mất đi động tĩnh.
Quang trạch bên ngoài biến mất, toàn thân chỉ còn một màu xám trắng.
Tiêu Y trợn to hai mắt, trường kiếm của nàng đã mất đi linh tính, nói theo một cách khác, trường kiếm của nàng đã chết, trở thành một miếng sắt vụn.
"Nhìn thấy chưa?" Lữ Thiếu Khanh quở trách Tiêu Y: "Không nguy hiểm? Cái này gọi là không nguy hiểm?"
Tiêu Y ngây dại: "Cái này, sao kinh khủng vậy chứ?"
"Nói nhảm, muội tưởng mảnh vỡ của kiếm kia hiền lành à?"
Khi nhìn thấy mảnh vỡ, Mặc Quân trong trữ vật giới chỉ bị dọa đến mức thét lên chói tai không dứt. Cho nên hắn mới bảo Tiêu Y lấy trường kiếm ra thử, không ngờ phản ứng của trường kiếm bình thường lại mãnh liệt như vậy, trực tiếp bị hù chết.
Lữ Thiếu Khanh lấy Mặc Quân kiếm ra, Mặc Quân kêu lên thê lương: "A, sắp chết rồi, sắp chết rồi."
"Lão đại, để ta trở về, thật là đáng sợ...
Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói với Mặc Quân: "Ngươi sợ cái gì? Nói rõ ràng."
"Không biết, ta cũng không biết, ta chỉ muốn cách nó càng xa càng tốt, đến gần nó, ta sẽ chết."
"Nhưng mà, nếu ta có thể ăn nó, nói không chừng có thể tiến thêm một bước."
Lữ Thiếu Khanh đen mặt: "Cút! Ngươi còn không nghe lời ta ném ngươi cho nó." "Đừng mà..."
Lữ Thiếu Khanh thu Mặc Quân lại, nói với Kế Ngôn: "Nhìn đi, nguy hiểm như vậy, huynh vẫn muốn đi lên?"
"Nếu không thì sao?" Kế Ngôn hỏi ngược lại: "Đi tới nơi này, chỉ như vậy rút đi, đệ cam tâm sao?"
"Cam tâm cái cọng lông." Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: "Thương binh huynh lui sang một bên cho ta, để ta lên."
Đúng như lời Kế Ngôn đã nói, tới cũng tới rồi, không thể cứ rời đi như vậy được.
Vì lý do an toàn, chỉ có thể để một kẻ có cốt truyện không bình thường như hắn bước lên xem thử.
Trong ánh mắt căng thẳng của Kế Ngôn và Tiêu Y, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi bước lên bậc cấp, đi tới trên đài cao. Song khi hăn mới vừa bước lên đài cao, mảnh vỡ kiếm gãy đột nhiên lóe lên ánh sáng, một cỗ sức mạnh cường đại đột ngột xuất hiện, nện mạnh vào ngực Lữ Thiếu Khanh.
"Móa nó..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận