Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1298: Uy hiếp Hóa Thần

Chương 1298: Uy hiếp Hóa ThầnChương 1298: Uy hiếp Hóa Thần
Móa nói
Tương Quỳ muốn nổi điên rồi.
Mấy người Tương Ti Tiên cũng vô cùng cạn lời.
Ngươi nhát gan?
Ngươi nhát gan mà dám đối nghịch với Hóa Thần?
Ngươi nhát gan mà dám uy hiếp Hóa Thần?
Trong lòng Tương Quỳ cực kỳ khó chịu, khó chịu đến mức muốn cào tường để bình tĩnh lại.
Mình đã gồng cơ bắp lên mà vẫn không nắm được Lữ Thiếu Khanh, ngược lại còn bị Lữ Thiếu Khanh nắm đầu xoay vòng vòng. Tương Quỳ thấy Lữ Thiếu Khanh như tên vô lại như vậy thật sự muốn một tát đánh chết Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng, vì đại cuộc, ông ta không thể không cố nén căm hận trong lòng.
Thế giới Huyền Thổ không thể bị Tế thần phát hiện, nếu không ông ta chính là tội nhân.
Tương Quỳ miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ban nãy chẳng qua chỉ đùa với ngươi một chút thôi."
Có co có duỗi, vì đại cuộc, nhịn.
Dầu gì Tương Quỳ cũng là người từng trải qua song to gió lớn, nụ cười giả dối nói nở là nở.
Tương Quỳ hiền lên trông vô cùng hiền hòa, tựa như một lão gia gia hiền hòa: "Thu lại đi mà, đừng có để ở đây như vậy hù dọa mọi người lắm." Quá nguy hiểm, vạn nhất sơ ý kích hoạt thì nơi này sẽ lập tức bị phát hiện, đến lúc đó tất thảy đều xong đời.
Tương Quỳ như vậy khiến mấy người Tương Tỉ Tiên cũng thấy cực kỳ khó chịu.
Đường đường là đại trưởng lão, tồn tại cảnh giới Hóa Thần lại không thể không đè lửa giận của mình, khách khí với Lữ Thiếu Khanh.
Người tuổi trẻ bây giờ đều là yêu nghiệt như vậy sao?
Nhưng mà, hành động này của Tương Quỳ là vì đại cuộc, không thể không nhịn nhục.
Dù Dận Khuyết vô cùng bất mãn với Lữ Thiếu Khanh nhưng hắn ta cũng không dám nhảy ra nói chuyện vào lúc này.
Vạn nhất chọc giận Lữ Thiếu Khanh, không chừng Tương Quỳ sẽ đập chết hắn †a trước tiên.
Chỉ có Tương T¡ Tiên là thương gia gia mình, nàng không kìm được nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, mọi người ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi"
"Gia gia cũng là vì nhân tộc."
Coi như cầu tình Lữ Thiếu Khanh thay cho Tương Quỳ, để hắn đừng quá đáng, tránh khiến mặt mũi Tương Quỳ quá khó coi.
"Đúng vậy, Mộc huynh, mọi người đều lui một bước, có gì từ từ nói chuyện, không cần huyên náo đến mức quá khó coi." Chu Quang Viễn có thể coi như đã chờ được cơ hội để lên tiếng.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tương Quỳ: "Thề đi."
"Thề sẽ không xuất thủ với chúng ta ta sẽ thu lại mọi người bình tĩnh nói chuyện."
Không thề, ta không tin được lão già ông.
Một trận lửa giận xông thẳng óc, gương mặt già của Tương Quỳ trở nên đỏ bừng: "Tiểu tử, chớ quá mức."
"Lời của đường đường đại trưởng lão ta, ngươi còn không tin sao?"
Thật là, Hóa Thần ta nói không giữ lời như vậy sao?
Mấy người Tương Ti Tiên lại muốn ho khan.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tương Quỳ, giống như đã nhìn thấu được cách làm người của Tương Quỳ, cười haha một tiếng: "Trong lòng ông tự hiểu, ông không thề, ta không tin."
Mặt Tương Quỳ càng đỏ hơn. Nhưng muốn ông ta thề, ông ta lại không tình nguyện.
Nếu thề theo ý Lữ Thiếu Khanh thì chút mặt mũi cuối cùng của ông ta cũng không giữ được.
Cuối cùng, vẫn là Tương Ti Tiên thương Tương Quỳ, đứng ra nói với Lữ Thiếu Khanh: "Mộc công tử, ta thề thay gia gia ta."
"Nếu như gia gia ta xuất thủ với ngươi, ta nhất định sẽ ngăn cản, nếu không ta sẽ bị thiên lôi đánh, đạo tâm hủy hết."
"Nha đầu ngốc..." Tương Quỳ không ngờ Tương Ti Tiên lại làm như vậy.
Nhưng, việc đã đến nước này ông ta cũng không thể nào ngăn cản, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Trong lòng mơ hồ có mấy phần hối hận, nếu như nghe theo lời Tương Ti Tiên, ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống bình tĩnh trò chuyện với Lữ Thiếu Khanh từ sớm có lẽ cả hai bên đã không ầm ï đến mức độ này.
Còn ba người Tả Điệp thì mặt mày đờ đẫn, Lữ Thiếu Khanh dám uy hiếp Hóa Thần, hơn nữa còn thành công, thật sự là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.
"Được, ta nể mặt T¡ Tiên tỷ tỷ"
Tâm thần Lữ Thiếu Khanh khẽ động, xóa trận pháp dưới chân.
"Bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện rồi."
Trên mặt là cười híp mắt, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Bà nội nó, khó khăn thật.
Trên thực tế, trận pháp dưới chân Lữ Thiếu Khanh chẳng qua chỉ là một cái ngụy trang, một hình vẽ tương tự.
Nó chỉ là hàng giả, không thể nào khởi động được.
Hắn vẫn chưa có đủ bản lĩnh để bó trí được truyền tống trận màu đen có khả năng khởi động thật sự.
Dẫu đã mò được từ trong truyền tống trận màu đen một đạo phù văn nhưng hắn cũng khó có thể hiểu thấu được, chẳng qua chỉ mới tìm hiểu được chút da lông giúp tu vi trận pháp của hắn tiến hơn một bước thôi.
Thành tựu trận pháp tiến hơn một bước khiến thứ hắn vẽ ra vô cùng giống, dọa được Tương Quỳ.
Bây giờ nhìn lại vẫn thấy hiệu quả không tệ lắm.
Dĩ nhiên, nếu Tương Quỳ thật sự xuất thủ với hắn, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn lấy mạng đổi mạng. Nhưng đến bước đó rồi thì chuyện cũng không thể nào vấn hồi được nữa, hắn cũng sẽ gặp phải sự đuổi giết toàn lực của Tương Quỳ.
Cũng may, cũng may, trong lòng Lữ Thiếu Khanh thầm nói, may là ta đẹp trai, chuyển nguy thành an.
Lữ Thiếu Khanh tâm trạng tốt nên cười rất vui vẻ, để lộ hàm răng trắng bóng nói với Tương Quỳ: "Nào, gia gia, chúng †a đi ra ngoài nói chuyện..."
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, lại liếc phía sau lưng Lữ Thiếu Khanh, ông ta ý vị sâu xa hỏi: "Sư huynh và sư muội ngươi ở sau lưng ngươi đúng không?”
Chuyện đã tới nước này, Lữ Thiếu Khanh cũng không tiện che giấu nữa, thoải mái thừa nhận: "Không sai, bọn họ ở bên trong tâm bảo." "Chúng ta đi ra ngoài chờ bọn họ đi."
Tâm bảo?
Cách giải thích này lại khiến mấy người Tương Quỳ bọn hắn tin tưởng.
Ngàn dặm tìm cách đến đây, thậm chí không tiếc trở mặt với Tương Quỳ, không phải tầm bảo thì cũng không thể giải thích được.
"Là bảo vật gì?" Tương Quỳ cau mày hỏi: "Có phải có liên quan đến thế giới Huyền Thổ không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận