Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1302: Rốt cuộc là bốc cái gì (tt)

Chương 1302: Rốt cuộc là bốc cái gì (tt)Chương 1302: Rốt cuộc là bốc cái gì (tt)
Lữ Thiếu Khanh âm thầm thở dài, trên mặt có mấy phần thương cảm.
Dận Khuyết bên này mặc dù là đang kêu gọi Tương Quỳ, nhưng hắn ta vẫn luôn chú ý đến Lữ Thiếu Khanh.
Thấy trên mặt của Lữ Thiếu Khanh cũng lộ ra biểu cảm thương cảm thì không kìm được ngẩn ra: "Dáng vẻ này của ngươi là có ý gì?"
"Ta đau lòng." Lữ Thiếu Khanh đúng sự thật nói: "Ta rất đau lòng."
"Giả mù sa mưa, kẻ dối trá" Dận Khuyết lập tức khinh bỉ: "Ngươi mà cũng đau lòng vì đại trưởng lão?"
Lữ Thiếu Khanh phủ nhận, âm u nói: "Ai nói ta đau lòng vì ông ta?" "Ta đau lòng là vì đại trưởng lão chết, ta không thể nào hỏi được ông ta là ông ta đang bốc quẻ vận làm giàu của ta hay là nhân duyên."
"Ta rất lo lắng."
"Không biết sau này có phải làm quỷ nghèo không, hay làm kẻ độc thân, ngươi nói sao mà ta không thương tâm cho được?"
Vãi chóal
Trong lòng Dận Khuyết măng to, lời này của Lữ Thiếu Khanh trong lúc nhất thời khiến hắn ta không cách nào tiếp lời được.
"Khụ, khu..."
Bỗng nhiên, Tương Quỳ vẫn luôn không có hơi thở và động tĩnh ho khan, khóe miệng rỉ ra máu tươi, sống lại.
Thấy Tương Quỳ sống lại, rốt cuộc nước mắt của Tương T¡ Tiên cũng không kìm được nữa.
"Gia gia..."
Ba người Dận Khuyết, Tả Điệp, Chu Quang Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ế, lại còn có thể sống lại, là giả chết sao?" Lữ Thiếu Khanh bắt đầu suy đoán thủ đoạn của Tương Quỳ.
Dùng thủ đoạn giả chết lừa thiên đạo, tránh được trừng phạt.
Tương Quỳ tỉnh lại, ho khan mấy tiếng, sau khi hơi khôi phục một chút khí lực liền tức giận mắng Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử khốn kiếp!"
Trong lòng Tương Quỳ vô cùng căm hận.
Đời này ông ta chưa bao giờ cạn lời như vậy. Bốc quẻ cho Lữ Thiếu Khanh bị sấm đánh.
Bốc quẻ cho sư huynh Lữ Thiếu Khanh chẳng những bị sấm đánh mà còn là loại sấm cấp bậc cao nhất.
Nếu không có thủ đoạn này, ngày này năm sau chính là ngày giỗ, ngày này năm sau có thể tôn nữ có thể đã phải đốt nến nguyên bảo cho ông ta.
Rốt cuộc bọn họ có lai lịch gì?
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh, rất muốn rút linh hồn Lữ Thiếu Khanh ra tra khảo rõ ràng.
"Rất có sức lực, rất tốt. Lữ Thiếu Khanh hài lòng với trạng thái của Tương Quỳ, sau đó mang theo mong chờ hỏi: "Ông vừa bốc quẻ gì vậy?
"Là vận làm giàu hay là nhân duyên của ta?" Tương Quỳ mặt không cảm xúc nhìn hắn, muốn một tát đánh bay đầu hắn.
Vận làm giàu con mọe ngươi, nhân duyên con mọe ngươi.
Lữ Thiếu Khanh thấy Tương Quỳ không nói lời nào, kinh ngạc: "Không thể nào, bốc cả hai à?"
"Cút!"
"Hẹp hòi!"
Ngay vào lúc Tương Quỳ sắp tức hộc máu, Tả Điệp bỗng nhiên chỉ trên trời kêu to: "Đó là cái gì?"
Mọi người ngẩng đầu, nhìn theo hướng Tả Điệp chỉ, thấy tình cảnh trên bầu trời thì nhất thời thất kinh.
Bầu trời vốn xanh thảm, không biết từ lúc nào xuất hiện một hang động.
Chiều rộng cửa hang ba, bốn chục dặm, bắc ngang trên bầu trời khiến bầu trời giống như cái nồi bị đâm thủng một lỗ.
Ở phía sau cửa hang cũng là một bầu trời xanh thẳm, tuy nhiên so với bầu trời bên trong thì có vài phần đục ngầu hơn.
Khí tức từ trên đó truyền xuống khiến cho sắc mặt Tương Quỳ thay đổi.
"Hỏng rồi, là khí tức bên ngoài."
Bên ngoài, dĩ nhiên là nơi của tổ chức Thí Thần.
Tổng bộ của tổ chức Thí Thần cũng là một tiểu thế giới dùng trận pháp bao phủ lại.
Còn thế giới Huyền Thổ là giới trong giới.
Bây giờ, bên thế giới Huyền Thổ bị đâm ra một cái hang tương đương với mở ra một cánh cửa nối với thế giới bên ngoài.
Từ thế giới Huyền Thổ này và tổng bộ tổ chức Thí Thần trở nên thông suốt không trở ngại.
Thế giới Huyền Thổ trăm ngàn năm được bảo vệ không giấu được sắp bị lộ cho thế nhân nhìn thấy.
Khí tức quen thuộc từ bên ngoài truyền vào, Tương Quỳ nhảy cỡn lên, kêu †o lên: "Tại sao có thể như vậy?"
Trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.
Đời trước giao thế giới Huyền Thổ cho ông ta, giờ lại sắp bị bại lộ.
Dù ông ta là Hóa Thần nhưng trong lòng cũng không kìm được hoảng hốt.
Cảm giác giống như mình là một tội nhân đã làm sai chuyện, gây đại họa, như một đứa trẻ, trong lòng bàng hoàng bất an, không biết như thế nào cho phải.
Nhưng vào lúc này, giọng của Lữ Thiếu Khanh vang lên: "Vẫn chưa rõ sao?"
"Thần phạt kim sắc trong miệng ông gây ra đấy."
Lữ Thiếu Khanh vừa đoán đã đoán ra được.
Thế giới Huyền Thổ giống như một quả trứng gà, tổng bộ tổ chức Thí Thần là một cái chén.
Tương Quỳ bốc quẻ trong quả trứng chọc phải thiên đạo, trời đánh từ trên xuống xuyên qua cả chén và trứng gà để giết chết Tương Quỳ.
Lữ Thiếu Khanh thậm chí suy đoán: "Phía bên ngoài của các ngươi chắc cũng vậy."
Sắc mặt Tương Quỳ biến đổi. Không phải ông ta lo lắng địa chỉ tổng bộ bị Tế thần phát hiện, trên thực tế có tồn tại của gian tế, trụ sở tổ chức Thí Thần không phải là chuyện bí mật gì.
Nhưng Tế thần vẫn chưa động thủ bởi vì Tế thần không biết vị trí cụ thể của thế giới Huyền Thổ.
Bây giờ thế giới Huyền Thổ không giấu được, Tế thân nhất định sẽ dẫn người đánh tới.
Trụ sở chính bị công hãm, tương lai của tổ chức Thí Thần có thể tưởng tượng được.
Giống như quân khởi nghĩa đang phát hiện tốt đột nhiên bị quân đội triều đình diệt ổ, e là dù còn sót lại địa bàn thì cũng chỉ có thể giãy giụa trong bất lực, cuối cùng bị quân đội triều đình tiêu diệt từng tên một.
Tổ chức Thí Thần này là một nơi bình thường, thích hợp cho nhân loại tu luyện.
Thế giới bên ngoài nhất chính là sân nhà của quái vật, linh khí trong không khí đục ngầu, dử dẫn, không thích hợp cho tu sĩ nhân loại tu luyện.
Ở thế giới bên ngoài, có thể duy trì cảnh giới thực lực bản thân không giảm sút đã là không tệ rồi, muốn tiến một bước cũng đừng nghĩ đến.
Cho nên, một khi mất đi nơi như tổng bộ tổ chức Thí Thần thì không cần Tế thần tiêu diệt, tổ chức Thí Thần sớm muộn sẽ suy sụp tiêu diệt.
Mấy người Tương Ti Tiên cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc.
Vẻ mặt bọn họ cũng trở nên sợ hãi.
Bọn họ đều cảm thấy bầu trời như sắp sập xuống. Cảm giác nặng chịch khiến hô hấp của bọn họ trở nên nặng nề. Chương 1303: Trên trời lủng một lỗ
Đối với phản ứng của Tương Quỳ, Tương Ti Tiên, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh hết sức dửng dưng.
Thậm chí hắn còn có lòng an ủi: "Sợ cái gì, không phải trời vẫn còn chưa sụp xuống sao?"
Dận Khuyết rất khó chịu phản đối: "Ngươi biết cái gì? Bây giờ cũng gân như là trời sập rồi."
"Sợ cọng lông." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tương Quỳ nói: "Trời sập không phải còn có người cao lớn chống sao?"
Tương Quỳ theo bản năng hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi nói, nên làm gì bây giờ?"
Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc: "Vãi, đầu óc ông có phải bị sét đánh hỏng rồi không?"
"Sao ông lại hỏi ta làm gì?"
Tương Quỳ trong lòng mắng mình hồ đồ, sao đột nhiên lại đi hỏi tiểu tử khốn kiếp này chứ?
Đối mặt loại chuyện này, tiểu tử khốn kiếp hắn có thể có biện pháp gì?
Thế này không phải còn bị hắn nhân cơ hội khinh bỉ sao.
Đáng ghét.
Tâm trạng Tương Quỳ càng tệ hơn.
Trên thực tế, Tương Quỳ không biết là bởi vì quái tượng hay là vì biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh trong mấy ngày qua đã khiến ông ta hỏi Lữ Thiếu Khanh cách vào lúc này.
Dận Khuyết thấy vậy, lập tức tiếp lời, hắn ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh nào: "Đại trưởng lão, hắn có thể có biện pháp quái nào chứ?"
Lữ Thiếu Khanh mất hứng: "Hừ, ta không có biện pháp? Biện pháp ta có nhiều là đằng khác."
"Ngươi có biện pháp?" Đám người Tương Quỳ ghé mắt.
Dận Khuyết cười nhạt: "Vậy ngươi nói ra thử xem."
Lữ Thiếu Khanh thử thăm dò nói: "Không bằng, đầu hàng?"
"Đầu hàng Tế thần, mọi người không phải sẽ sống yên ổn vô sự sao?"
Tương Quỳ muốn một tát đánh chết Lữ Thiếu Khanh, ông ta căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Đầu hàng? Nằm mơ!"
Nếu như muốn đầu hàng, ông ta đã sớm đầu hàng chứ không phải chiến đấu trăm ngàn năm với quái vật rồi.
Dận Khuyết ha ha cười to: "Hóa ra là một tên quỷ nhát gan."
Tương T¡ Tiên không để cho mọi người nói tiếp, mà nhắc nhở Tương Quỳ: "Gia gia, bây giờ người phải ra ngoài trước để tránh cho mọi người rơi vào hoảng loạn."
Tương Quỳ là định hải thần châm của tổ chức Thí Thần, là trụ cột tinh thần của mọi người.
Có mặt ông ta mới có thể ổn định mọi người.
Tương Quỳ gật đầu một cái, ông ta hừ một tiếng, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi cùng theo ta ra ngoài."
"Không!" Lữ Thiếu Khanh kiên quyết cự tuyệt: "Ta ở đây chờ sư huynh bọn họ."
Tế thần gì đó không liên quan gì đến hắn, chuyện của tổ chức Thí Thần cũng không liên quan đến hắn.
Hắn không định giúp đỡ.
Tương Quỳ lạnh lùng nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi tưởng ta cho ngươi vào đây miễn phí à?"
Thực lực của Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn phần lớn trưởng lão trong tổ chức Thí Thần.
Đây là một trợ thủ đắc lực, không thể đặt đây không dùng.
Lữ Thiếu Khanh biết ý Tương Quỳ, hắn bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, đến lúc cần ta sẽ xuất thủ."
"Bây giờ không phải quái vật vẫn chưa đến sao?"
Ta quản ngươi, dù sao chờ sư huynh bọn họ đi ra, ta nhanh chân chạy.
"Hừ!" Chuyện bây giờ khẩn cấp, Tương Quỳ không có thời gian ở đây dây dưa với Lữ Thiếu Khanh, ông ta nói: "Đến lúc đó, hy vọng ngươi không để cho ta thất vọng, nếu không ta sẽ không bỏ qua ngươi."
Sau khi nói xong, ông ta mang theo nhóm Tương Ti Tiên bay về phía lỗ hổng trên bầu trời, đi ra ngoài từ cửa hang là đường tắt nhanh nhất.
"Đáng khinh." Lữ Thiếu Khanh ở sau lưng khinh bỉ: "Lớn vậy rồi còn uy hiếp người khác không biết xấu hổ sao?"
Sau khi Tương Quỳ bọn hẳn rời đi, Lữ Thiếu Khanh đi tới cửa động.
"Uy hiếp ta à?"
Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói: "Ta phải đóng cửa lại..."
Lữ Thiếu Khanh ở phía dưới cũng đã quan sát cửa động trên bầu trời rồi. Thế giới Huyền Thổ này cũng được coi là một tiểu thế giới mở ra ngoài.
Không lớn, nhưng cũng được coi là một tiểu thế giới.
Theo đạo lý mà nói, sau khi bị xuyên thủng cửa hang sẽ chậm rãi khép lại mới đúng.
Nhưng mà hơn nửa ngày trôi qua, Lữ Thiếu Khanh cũng không phát hiện cửa hang có dấu hiệu khép lại, dù là một chút cũng không có.
Cho nên, hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Sau khi đi tới cửa hang nhìn thử, hắn không kìm được mắng một câu.
"What???"
Dọc theo cửa động không bằng phẳng, giống như tờ giấy bị xé ra, bên mép xù xì không bằng phẳng.
Điều khiến Lữ Thiếu Khanh thật sự chửi mẹ là trên mép còn có tia chớp màu vàng quấn quanh, chính tia chớp màu vàng đang ngăn cản cửa động khép lại.
Giống tia chớp màu đen như đúc.
Tia chớp màu vàng rất nhỏ, giống như cọng tóc, nếu như không nhìn kỹ, căn bản không thấy được, thỉnh thoảng lóe lên một chút, giống như tiểu tinh linh nghịch ngợm nhảy múa ở trên cao.
Nhìn những tia chớp màu vàng này, Lữ Thiếu Khanh chửi mẹ: "Móe, nếu không phải đồng nguyên thì họ của ta viết ngược."
Trừ màu sắc, giống nhau như đúc.
Lữ Thiếu Khanh nhéo cằm, rơi vào trầm tư.
Bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tia chớp màu vàng bởi vì rất nhỏ, nhìn lại có mấy phần đẹp mắt.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh biết bọn chúng đáng sợ chừng nào.
Tương Quỳ là Hóa Thần mà còn suýt bị đánh cho không còn.
Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, chắc chắn không phải là đối thủ.
Nhưng, hắn có thể hấp thu tia chớp màu đen, từng hưởng mùi vị của tia chớp màu đen, trong lòng có một cỗ kích động, không biết mùi vị tia chớp màu vàng như thế nào.
Lữ Thiếu Khanh sờ cằm mình, lẩm bẩm: "Chủ yếu là, tia chớp màu vàng nhìn có vẻ ngạo mạn hò hét, đẹp mắt hơn màu đen quá nhiều."
Nghịch tử nguyên anh trong cơ thể đen không tì vết, không hề giống con ruột mình. Đen không tì vết, chẳng mặt mũi nào đưa ra ngoài gặp ai.
Nếu có thể biến thành màu vàng, ít nhất có thể ra ngoài gặp người, kim quang lòe lòe cũng có mặt mũi gấp mấy lần.
Hơn nữa, thổ hào kim, nghe có vẻ rất có tiền.
Không biết lão già Tương Quỳ kia bốc quẻ gì, lỡ như vận làm giàu của mình thì sao?
Nhìn dáng vẻ đó, không phải quẻ gì tốt rồi.
Cần phải tìm thứ gì để bù đắp thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận