Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1358: Bộ tộc biến mất

Chương 1358: Bộ tộc biến mấtChương 1358: Bộ tộc biến mất
Tương Tư Tiên bỗng nhiên suy đoán: "Không phải Tế thần sẽ chuyển hóa tất cả bọn họ à?"
Tương Quỳ và Tả Điệp đều biến sắc.
Trước đó từng nói, loại quái vật kiểu mới mà Lữ Thiếu Khanh gặp được như Tế thần và tế ti nanh vuốt của nó giống như kiến chúa vậy.
Chúng nuôi nhân loại, rồi chuyển hóa nhân loại thành quái vật, thành nanh vuốt của mình.
Lữ Thiếu Khanh suy đoán, quái vật bọn họ gặp được không phải là nhân loại chuyển hóa thành.
Hiện tại cả một bộ tộc nhân loại đã biến mất, mặc dù lời Tương Tư Tiên nói rất đáng sợ nhưng cũng có vẻ tiếp cận với chân tướng nhất.
Cũng chỉ có suy đoán này mới có thể giải thích được vì sao cả một bộ tộc người lại biến mất.
Lữ Thiếu Khanh cũng ngẩn ra, theo bản năng hỏi: "Bọn chúng muốn làm gì?"
"Tập hợp binh lực, muốn quyết một trận tử chiến với chúng ta sao?"
Sau khi nói xong, hắn bỗng cảm thấy không ổn, lập tức nhổ nước bọt: "Phì phì, đại cát đại lợi, đồng ngôn vô ky!"
Mọi người kiểm tra một hồi, xác định nơi này quả thực đã bị vứt bỏ, không thể tìm được bất kỳ thứ gì có ích liền rời đi tiếp tục lên đường.
Nhìn thấy một bộ tộc lớn, mười mấy vạn nhân khẩu cứ thế mà biến mất, trái tim Tương Quỳ thắt lại, sầu lo phiền muộn. Ông ta đứng trên boong thuyền, than dài thở ngắn, nhìn phía trước tràn đầy lo lắng.
Tế thần muốn làm gì?
Tiếp theo nhân loại sẽ còn gặp phải kiếp nạn gì?
Đến khi ấy thế giới này sẽ trở nên thế nào?
Dường như mỗi một vấn đề đều khiến cho Tương Quỳ lo lắng không thôi.
"Lão đầu, ngươi đang nghĩ gì đấy?" Bỗng nhiên Lữ Thiếu Khanh tiến lại gần nhìn chằm chằm Tương Quỳ.
Lữ Thiếu Khanh lại gân khiến cho Tương Quỳ giật nảy mình, sau đó ông ta tức giận trừng mắt lườm hắn: "Ta đang buồn phiền, ngươi đừng có đến phá ta."
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tương Quỳ, ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: "Ta biết ngươi rất buồn, nhưng †a hy vọng ngươi không mang lại phiền phức cho ta."
"Có ý gì?"
Tương Quỳ nổi giận. Ta đáng ghét vậy sao?
Lữ Thiếu Khanh mỉm cười, ánh mắt thâm sâu, không nói gì nữa mà rời đi.
Khiến cho Tương Quỳ không hiểu gì hết.
Mấy ngày tiếp theo đó cực kỳ bình tính, không có chuyện gì khác phát sinh.
Tương Quỳ cũng nhận được tin tức trong tổ chức truyền đến.
Sau khi bọn họ rời đi, quái vật cũng từng giết đến, nhưng thế công không mạnh, dễ dàng bị đánh lui, sau đó chúng không xuất hiện nữa.
Tổng bộ đã rút lui gần hết rồi, tất cả mọi người tạm thời phân tán đến các phân bộ.
Cung Thọ và Cảnh Ngộ Đạo còn muốn dẫn người đến chỉ viện cho Tương Quỳ, nhưng bị ông ta từ chối.
Biết được tình hình bên tổng bộ thuận lợi, Tương Quỳ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đôi lông mày cũng hơi giãn ra.
Nhưng chẳng mấy chốc nó lại nhăn tít lại.
Phía xa xa, khói đặc cuồn cuộn cuốn lên tận trời.
Lại một bộ tộc lớn khác.
Lần này không giống với lúc trước.
"Có người!"
Thần thức của mọi người phát hiện trong bộ tộc còn có người.
Cách thật xa, Lữ Thiếu Khanh dừng thuyền lại. Mặc dù khoảng cách còn xa nhưng thần thức của mọi người có thể nhìn thấy tất như hệt như kính viễn vọng vậy, mọi thứ đều rất rõ ràng.
Đây cũng là một bộ tộc lớn, dù không được đến mười mấy vạn nhân khẩu như bộ tộc trước nhưng quy mô ít nhất cũng phải mấy vạn người.
Sau lưng bộ tộc, nhân loại dẫn theo người nha, nam nữ lão ấu đang đứng xếp hàng.
Một số tu sĩ bắt đầu phóng hỏa đốt cháy mọi thứ trong bộ tộc, phòng ốc, củi lửa, đồng cỏ đều bị đốt, lửa cao ngút trời, thế lửa lan tràn sớm muộn gì cũng nuốt hết cả bộ tộc.
Mặc dù gia viên của mình bị đốt nhưng người trong bộ tộc không một ai ngăn cản, chỉ ngoan ngoãn xấp hàng, thậm chí còn chẳng có ai quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Bọn họ xếp hàng tiến lên, phía trước đội ngũ là một sơn động, mấy người Lữ Thiếu Khanh biết rất rõ bên trong sơn động có cái gì.
Từng nhóm từng nhóm nhân loại tiến vào trong sơn động, sắc mặt lạnh nhạt, thậm chí còn có người hưng phấn.
Thấy cảnh tượng này, Tương Quỳ đau lòng nhức óc, hai mắt đỏ bừng căm hận nói: "Quái vật đáng chết. Gia hỏa đáng chết!"
Rất nhiều nhân loại không biết mình sẽ đi đến đâu, sẽ đối mặt với cái gì.
Bọn họ bị lời lừa dối che đậy, bị chinh người của mình lừa gạt.
Trong bộ tộc không thiếu tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Bọn họ biết kết cục của nhân loại sẽ là gì, nhưng bọn họ không ra tay ngăn cản mà ngược lại còn cực lực thúc đẩy mọi thứ.
Mặc dù bọn họ vẫn còn hình hài nhân loại nhưng thực tế đã không khác gì quái vật.
Vì sức mạnh, bọn họ có thể bán cả linh hồn của mình, chỉ là tộc nhân có đáng là gì?
Tương Quỳ nhìn nhân loại không ngừng tiến vào trong sơn cốc, không ngừng truyền tống đi mà không ngồi nổi nữa.
"Đáng chết, không thể để chuyện như vậy xảy ra!"
Tương Quỳ nghiến răng muốn đi ngăn cản.
Nhưng giọng nói của Lữ Thiếu Khanh lại vang lên: "Đi làm cái gì?"
Tương Quỳ nhìn Lữ Thiếu Khanh vẫn lạnh mặt: "Làm gì à? Đương nhiên là ngăn cản bọn họ."
"Đừng có gây phiền toái cho ta!" Lữ Thiếu Khanh lại nói với ông ta.
Nhớ lại lời Lữ Thiếu Khanh nói vài ngày trước, Tương Quỳ thầm giật mình.
Tiểu tử này đã đoán được sẽ gặp chuyện như vậy sao?
Đồng thời ông ta cũng hiểu được Lữ Thiếu Khanh không có ý định ra tay.
"Tiểu tử, ngươi định trơ mắt nhìn bọn họ đi chịu chết sao?"
Tương Quỳ chỉ vào bộ tộc phía xa xa, đoàn người kia chí ít cũng phải hai ba vạn.
Trơ mắt nhìn mấy vạn người đi chịu chết, Tương Quỳ tự nhận mình không thể làm được.
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: 'Không phải thì sao? Ngươi có thể làm gì?" "Có thể làm gì?" Tương Quỳ nổi giận: "Đương nhiên là ngăn cản bọn họ. Chúng ta đủ thực lực mà”
Quái vật tế ti của bộ tộc là Nguyên Anh kỳ, dù có Nguyên Anh nhân loại trong bộ tộc Tương Quỳ cũng không để vào mắt.
Tuy ông ta bị thương nhưng những Nguyên Anh này cộng lại cũng không phải đối thủ của ông ta.
Ông ta chỉ muốn ra tay, nhất định có thể cứu được những nhân loại này.
"Đủ thì làm sao? Đây chỉ là một trong số các bộ tộc thôi, trên đường đi sẽ càng có nhiều hơn nữa, chẳng lẽ ngươi đều sẽ ra tay sao?" Lữ Thiếu Khanh cực kỳ lạnh nhạt, theo như Tương Quỳ thấy, là rất lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận