Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1363: Vì trai đẹp nên mới hận đến thế sao?

Chương 1363: Vì trai đẹp nên mới hận đến thế sao?Chương 1363: Vì trai đẹp nên mới hận đến thế sao?
Một nữ nhân!
Một nữ nhân đẹp đến siêu thực đang từ đẳng xa tiến lại.
Nàng ta mặc một bộ váy đen dài, váy dài cũng không che được vóc người cao gầy uyển chuyển, bộ ngực hùng vĩ vô cùng sống động của chủ nhân.
Mái tóc đen bới kiểu lưu vân kế tinh xảo chỉ cài một trâm hoa đơn giản.
Eo thắt lưu tô, bước một bước lại rung rinh càng làm nổi bật dáng người uyển chuyển.
Đôi chân thon dài ẩn trong làn váy dài huyền bí.
Kinh ngạc ở chỗ nàng ta không đi giày, đôi bàn chân trắng nõn như mỡ đông lấp ló toản ra sức hấp dẫn cực hạn.
Khuôn mặt tỉnh tế, da trắng nõn nà, nhìn từ phía xa không khác gì tiên nữ bước đi trong tiên cảnh.
Nàng nhoẻn cười tự nhiên, từng bước bộ bộ sinh liên từ đằng xa tiến lại, phong thái yểu điệu duyên dáng giữa hoàn ảnh ác liệt không khác gì một cảnh đẹp mỹ lệ.
Kế Ngôn đứng dậy, ánh mắt tràn đầy cảnh giác, Vô Khâu Kiếm sau lưng khẽ rung lên phát ra âm thanh ong ong.
Không biết từ khi nào mây đen đã kéo đầy trời, dường như có một bàn tay lớn đang khuấy đảo, bắt đầu chậm rãi lưu chuyển vòng quanh nơi này.
Mây đen chậm ïãi tích tụ lại, độ dày dần dần tăng lên, ánh sáng xung quanh cũng lặng lẽ mờ đi mấy phần, xung quanh tiếng gió cũng ngừng, thi thoảng chỉ gợn lên một chút, cuốn lên một chút cát bui nho nhỏ dưới đất, xoay một vòng rồi lập tức lặng đi.
Mọi người trên phi thuyền cảm thấy không khí xung quanh trở nên mỏng manh, không biết từ khi nào hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Lữ Thiếu Khanh cũng lập tức mở mắt nhìn ra xa xa, cũng thấy được nữ nhân kia.
Sau đó là Tương Quỳ nghiêm túc từ trong khoang thuyền đi ra.
Chỉ có ba cô nàng Tiêu Y là không phát hiện ra nữ nhân kia, nhưng các nàng đều cảm giác được bầu không khí ngột ngạt mà cùng lên boong thuyền.
"Nhị sư huynh, trời lại sắp mưa sao?"
Thấy trời đầy mây đen, Tiêu Y hỏi theo bản năng. Nhưng vừa lên tiếng hỏi, nàng mới phát hiện tình hình không hợp lý.
Lữ Thiếu Khan, Kế Ngôn, Tương Quỳ, ba người đang đứng trên mũi thuyền, nghiêm túc nhìn chằm chằm phía xa xa.
Nhìn theo ánh mắt của họ, Tiêu Y kinh ngạc hô lên: "Nữ nhân?”
"Sao nơi này lại xuất hiện nữ nhân?"
Nữ nhân kia càng lúc càng tới gần, ước chừng cách bọn họ chừng một dặm thì dừng lại lơ lửng giữa trời đối diện với đoàn người.
Không ai nói chuyện, song phương cứ thế nhìn nhau.
Tiêu Y nhìn thấy nữ nhân nọ, lại cúi đầu nhìn ngực mình, cảm thấy tự ti sâu sắc.
Sao lại lớn thế chứ?
Còn là người sao? Tiêu Y lẩm bẩm: "Lớn thế chắc chắn không phải người rồi."
Dù là người cũng không phải người tốt lành gì.
Câu nói kia đã phá vỡ sự tĩnh lặng.
Kế Ngôn lên tiếng trước: "Tế thần?"
Tương Quỳ trầm mặt gật đầu: "Là nói"
Ông ta đã từng giao thủ với Tế thần, đã quen với khí tức của nó.
Lại nói, trong tình huống như bây giờ mà dám một thân một mình xuất hiện ở đây, ngoại trừ Tế thần cũng không có ai khác.
"Tương Quỳ, là ngươi giết hắn ta sao?" Một đạo thần niệm bá đạo truyền tới, sát ý sâm nhiên khiến cho tất cả mọi người trên thuyền đều lạnh lẽo.
Ba cô nàng Tiêu Y càng không nhịn được mà khẽ run lên.
Ánh mắt nữ nhân kia lạnh như mũi băng trong mùa đông, vừa lạnh vừa sắc nhọn, khiến cho mọi người trên thuyền đều cảm nhận được áp lực lớn lao.
"Thật... thật đáng sợi"
Tiêu Y không nhịn được mà sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân khẽ run lên nhè nhẹ.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp cũng vậy.
Ba người các nàng là Nguyên Anh kỳ, đối mặt với Hóa Thần hậu kỳ, còn mạnh hơn cả Tương Quỳ, chẳng khác nào bé thỏ trắng đối mặt với mãnh hổ, sợ hãi dâng lên từ trong tim.
"Ta giết!" Lữ Thiếu Khanh lẩm bẩm: "Cây già sà bụi hoa, cành hoa lê áp hải đường, hoàng hôn dìm hoa nở, trâu già gặm cỏ non." "Không ngờ đó, gia gia, ngươi lại là người như vậy."
Tương Quỳ bên cạnh hít vào một hơi, đang định nói gì đó.
Lữ Thiếu Khanh khiến cho ông ta tức tới mức đứng không vững nữa, suýt nữa từ mũi thuyền ngã cắm xuống đất.
Tiêu Y cũng không nhịn được mà phì cười.
Tương Tư Tiên và Tả Điệp xạm mặt, im bặt.
Giờ là lúc nào rồi còn nói những lời này nữa?
Nhưng có Lữ Thiếu Khanh pha trò, áp lực trong lòng ba người Tieue Y cũng giảm bớt không ít.
Nhìn lại Tế thần, có vẻ như cũng không đáng sợ lắm.
Tương Quỳ giận dữ mắng: "Tiểu tử hỗn đản, ngươi đang nói cái gì?"
Ta giống hạng người như vậy sa?"
Lại nói, nếu ta muốn tìm đạo lữ, ta sẽ tìm một con quái vật sao?
"Không phải sao?" Lữ Thiếu Khanh nghỉ ngờ hỏi: "Vậy giọng nói u oán nặng nề đó là thế nào?"
"U oán cái rắm!" Tương Quỳ không nhịn được mà chửi mẹ nó.
Rõ ràng là tràn đầy sát khí, u oán cái gì?
Tế thần nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, hắn ta rùng mình, cảm nhận được một cỗ sát ý nồng đậm.
Sát ý này còn đậm hơn cả Tương Quỳ.
Cứ như thể hắn đè Tế thần ra rồi kéo quần lên là không nhận nợ, phủi mông một cái bỏ đi vậy. Lữ Thiếu Khanh rất thắc mắc, sao sát ý lại lớn thế?
Không phải chỉ lấy cầu của ngươi thôi sao? Nếu được, ta đền cho ngươi.
Chỉ là.
Cần phải thế không?
Ta có đè ngươi đâu?
Bị Tế thần nhìn chằm chằm như thế, Lữ Thiếu Khanh khó chịu trừng mắt trả: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai đẹp trai bao giờ à?"
Sau đó, hắn chỉ sang Tương Quỳ, nói: "Nhân tình của ngươi là do ông ta giết, không liên quan đến ta, ngươi tìm ông ta ấy!"
Phụt!
Tương Quỳ muốn thổ huyết. Ai giết? Lòng ngươi không tự hiểu sao?
Tế thần nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, không hề che giấu hận ý trong mắt: "Sâu kiến thấp kém, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, muốn ăn từng miếng sạch thịt của ngươi, uống từng ngụm cạn máu của ngươi, đập từng nhát nát xương của ngươi."
Hận ý bốc lên tận trời!
Tế thần càng nói càng phân nộ, khí tức toàn thân cũng dần dần kéo lên.
Khí tức kinh khủng ngập tràn, khí lưu mãnh liệt tràn ra, cát đá linh tinh dưới mặt đất chậm rãi bay lơ lửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận