Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1381: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh "Tiên Lưu kiều có thể khiến cho tồn

Chương 1381: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh "Tiên Lưu kiều có thể khiến cho tồnChương 1381: Đối thủ cao cấp không thích hợp với huynh "Tiên Lưu kiều có thể khiến cho tồn
tại Hợp Thể, Đại Thừa trong miệng các ngươi tới được."
Giọng nói của Tế thần rất nhẹ, nghe cũng bình tĩnh, thậm chí còn khiến người †a cảm thấy dịu dàng.
Nhưng nội dung trong đó lại khiến người ta nghe thấy mà được trong lòng phát lạnh.
Ngay cả Lữ Thiếu Khanh cũng không kìm được bị một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đỉnh đầu, da đầu run lên từng trận.
Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, loại tồn tại cấp bậc này đại diện cho cái gì?
Đại diện cho vô địch. Trong quái vật xuất hiện tồn tại Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, dựa vào sự quỷ dị của bọn chúng chiếm cứ toàn bộ thế giới, hủy diệt tất cả nhân loại không phải việc khó gì.
Một nháy mắt, Lữ Thiếu Khanh cũng cảm thấy trữ vật giới chỉ trong tay mình nặng hơn rất nhiều.
Cái nồi này, thực sự rất lớn, cũng rất lạnh.
Tế thần nhìn hai người, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, một lần nữa mở miệng: "Sao? Bằng lòng đầu hàng chứ?"
"Ta có thể cam đoan ngươi sẽ trường sinh bất tử, trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian."
Tế thần bỗng nhiên lên tiếng chiêu hàng, đối tượng chiêu hàng là Lữ Thiếu Khanh chứ không phải tồn tại Hóa Thần như Tương Quỳ. Điều này khiến Lữ Thiếu Khanh và Tương Quỳ đều kinh ngạc.
Sau khi cơn giật mình qua đi, Lữ Thiếu Khanh không kìm được bật cười.
Hẳn giơ ngón tay cái lên với Tế thần: "Có ánh mắt!"
"Không hổ là Tế thần, có thể quản lý được nhiều tiểu đệ như vậy, ngươi có tầm nhìn hơn lão đầu bên cạnh ta nhiều lắm"
"Trở thành tồn tại cường đại nhất thế gian so với tồn tại Đại Thừa kỳ là như thế nào?"
"Đại Thừa kỳ?" Tế thần mặc dù biểu lộ không có gì thay đổi, nhưng Lữ Thiếu Khanh và Tương Quỳ có thể cảm nhận được sự khinh thường của Tế thần: "Sâu kiến."
Tương Quỳ không kìm được, tồn tại Đại Thừa kỳ mà còn nói là sâu kiến? Ngươi không thử tự nhìn lại mình xem là cảnh giới gì sao?
"Hừ, khoác lác." Ánh mắt Tương Quỳ tương đối lạnh lẽo: "Ngươi là một Hóa Thần mà cũng dám xem thường Đại Thừa kỳ?"
Tế thần cười lạnh, ánh mắt nhìn Tương Quỳ cũng tràn ngập khinh thường, giống như học bá nhìn học sinh cặn bã, cao cao tại thượng: "Ếch ngồi đáy giếng!"
"Nhìn đi, nhìn đi, đã nói ông đừng lên tiếng rồi, bị người ta coi thường rồi đúng không?" Lữ Thiếu Khanh cũng nói với Tương Quỳ: "Tế thần mạnh như vậy chắc chắn là một phân thân của đại lão, đúng không?”
Tế thần không nói gì, tuy nhiên dáng vẻ trầm mặc khiến trong lòng Lữ Thiếu Khanh cảnh giác cao độ.
Mẹ nói Trong lòng Lữ Thiếu Khanh âm thầm kêu khổ.
Nếu có thể, giờ hắn sẽ lập tức lấy Tiên Lưu kiều ra giao cho Tế thần, sau đó bỏ chạy.
Tương Quỳ không them nổi giận với Lữ Thiếu Khanh, ông ta truyền âm, khuyên bảo Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, ngươi đừng tin ả ta."
Trong lòng Tương Quỳ cũng rất căng thẳng.
Lữ Thiếu Khanh mặc dù rất đáng ghét nhưng ông ta cũng không thể không thừa nhận, thực lực Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, tiềm lực rất lớn, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ cao hơn ông ta.
Không thể không nói ánh mắt Tế thần không tệ, nhận ra sự bất phàm của Lữ Thiếu Khanh.
Giờ điều Tương Quỳ lo lắng là Lữ Thiếu Khanh sẽ thật sự chấp nhận lời mời chào của Tế thần, làm chó săn cho Tế thần.
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Tương Quỳ, mà là cười hỏi Tế thần: "Có thể nói thử xem vì sao lại mời chào ta không?"
Tế thần lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh, không trả lời câu hỏi này của Lữ Thiếu Khanh: "Thời gian không còn nhiều nữa, đầu hàng đi, bằng không thì chết!"
"Không phải vẫn còn chút thời gian sao?"
Mà cũng tại lúc này, bên phía Kế Ngôn cũng truyền đến ba động.
Kế Ngôn đã đột phá đến thời khắc cuối cùng.
Tương Quỳ trừng to mắt, như nhìn thấy quỷ, khó có thể tin. Ngay cả Tế thần trong mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Quá nhanh.
Chưa đến nửa canh giờ đã đột phá.
Tốc độ như vậy, hiệu suất như vậy, không thể không khiến người ta chấn kinh.
Sau khi cơn khiếp sợ của Tương Quỳ qua đi, thậm chí còn không kìm được suy đoán, sẽ không phải đột phá thất bại đấy chứ?
Không phải là do Tương Quỳ đa nghi, nhưng mà thực sự là nhanh quá.
Ông ta sống hơn ngàn năm, có chuyện gì mà chưa từng thấy chứ?
Nhưng, ông ta chưa từng thấy ai đột phá nhanh như vậy.
Trong tổ chức có rất nhiều thiên tài đều do ông ta tận mắt chứng kiến trưởng thành nhưng không có bất kỳ thiên tài nào có thể làm được như Kế Ngôn.
Nhưng khí tức bộc phát kia của Kế Ngôn như mặt trời nở rộ ánh hào quang, kiếm ý sắc bén lưu chuyển, ba động khí tức kinh khủng cuốn tới khiến Tương Quỳ biết Kế Ngôn không phải đột phá thất bại, mà là thành công.
Đối mặt với Kế Ngôn như vậy, Tương Quỳ chỉ có thể thầm thán phục một tiếng.
Yêu nghiệt.
Trong lòng Tương Quỳ càng thêm khẳng định, chỉ có đại năng tuyệt đỉnh mới có thể dạy bảo ra đồ đệ yêu nghiệt như Kế Ngôn.
Cũng chỉ có đại lão mới xứng có được đồ đệ như Kế Ngôn.
Nghĩ tới đây, Tương Quỳ không kìm được nhìn Lữ Thiếu Khanh, đương nhiên, cũng chỉ có đại lão mới có thể chịu đựng được tên tiểu khốn kiếp này.
Khí tức trên người Kế Ngôn khôi phục bình tĩnh sau đó quay trở lại bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Khuôn mặt tỉnh táo, khí vũ hiên ngang, bạch y tung bay, mặc dù quần áo rách rưới, nhưng không che giấu được thần thái của Kế Ngôn.
Trong lòng Tương Quỳ cũng không kìm được tán thưởng không thôi, đúng là một mỹ thiếu niên tiêu sái.
Lữ Thiếu Khanh không cho Kế Ngôn sắc mặt tốt, tức giận khó chịu: "Ai tập cho huynh thói xấu này vậy?"
"Đột phá muộn một chút thì huynh chết à?"
"Tình cảnh hiện tại đang như thế nào trong lòng huynh còn không rõ sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận