Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 135 - Thiên Cơ giả



Chương 135: Thiên Cơ giảNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuy Lăng Tiêu Phái là đại môn phái nhưng trên thực tế, nếu so với Song Nguyệt Cốc và Quy Nguyên Các thì bọn họ lại là môn phái nghèo nhất trong tam đại môn phái.Môn phái phải tiêu dùng quá nhiều tài nguyên.Cho nên tài nguyên để lại cho đệ tử cũng không nhiều.Cho nên, đệ tử của Lăng Tiêu Phái không thể so sánh với đệ tử của hai phái khác.Ít nhất là thua kém về mặt tài lực, Lăng Tiêu Phái có không ít đệ tử trừ bình thường làm nhiệm vụ môn phái để kiếm điểm cống hiến ra, còn phải tự ra ngoài làm công, kiếm thêm linh thạch.Không như Song Nguyệt Cốc, nằm ngay trên linh mạch.Cũng không như Quy Nguyên Các, địa bàn rộng lớn, chiếm cứ rất nhiều đất đai.Cho nên lúc phát hiện linh mạch ở vùng Đô Xương, Lăng Tiêu Phái mới quyết đoán phái Kế Ngôn đi giành vị trí đệ nhất.Thứ họ thật sự tranh giành là linh thạch.Bây giờ nhìn thấy một phân trạm của Thiên Cơ Các mà đã giàu có như vậy, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy mình bị kích thích.Chỉ ước được cướp bóc nơi này.Làm công kiếm tiền gì gì đó, không hợp với hắn.Có điều, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh vẫn phải kiềm chế suy nghĩ này."Thôi, làm chuyện chính quan trọng hơn..."Lữ Thiếu Khanh đi tới trước quầy lễ tân.Hắn hỏi tiểu cô nương đứng ngay quầy lễ tân: "Đan Duyệt có ở đây hay không?”Tiểu cô nương trước quầy lễ tân quan sát Lữ Thiếu Khanh, nói: "Ngươi tìm Đan sư tỷ có chuyện gì sao?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta cung cấp tin tức mới cho nàng."Tiểu cô nương trước quầy lễ tân là một tu sĩ Luyện Khí kỳ, không có thái độ cả vú lấp miệng em, nghe thấy có tin nóng, lập tức báo cho Đan Duyệt.Đan Duyệt nhanh chóng xuất hiện!"Ai tìm ta?"Lữ Thiếu Khanh nhìn theo nơi tiếng nói vang lên.Một thiếu nữ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đi xuống từ trên lầu.Nàng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mà là kiểu càng nhìn càng thấy dễ coi.Mái tóc dài đen tuyền được buộc gọn sau lưng, phối với một bộ váy dài màu lam nhạt, có vẻ dày dặn kinh nghiệm, làn da trắng nõn cộng thêm không ít điểm cho nàng.Lữ Thiếu Khanh không quen biết Đan Duyệt, trước kia chưa từng gặp mặt.Hắn biết Đan Duyệt, là vì hắn thường thấy những bài viết của nàng trên Thiên Cơ Bài.Hắn biết nàng là một vị vương bài Thiên Cơ giả.Lữ Thiếu Khanh đến tìm nàng, vì một lý do khác quan trọng hơn.Đan Duyệt là fan của Đại sư huynh Kế Ngôn.Hắn vừa nhìn thấy Đan Duyệt liền thầm nói trong lòng.Tỷ đệ luyến, cũng được.Đan Duyệt lớn hơn Kế Ngôn mấy tuổi.Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm vào Đan Duyệt, trong lòng thầm nghĩ, haizz, người làm sư đệ như ta, cũng coi như hoàn thành trách nhiệm rồi. Vì giúp Đại sư huynh mau mau thoát ế, ta cũng đã đốt chết không ít tế bào não. Dáng người bộ dạng đều ổn, nhưng không biết tính tình thế nào.Đan Duyệt nghe nói có người tìm mình, vừa bước xuống từ trên lầu, đã bị một đôi mắt nhìn chằm chằm.Ánh mắt của người đó rơi vào trên người nàng, quan sát không kiêng nể gì.Chỉ mới gặp mặt, Lữ Thiếu Khanh đã để lại ấn tượng xấu cho Đan Duyệt, trong lòng nàng thầm khó chịu, phụng phịu hỏi: "Là ngươi tìm ta?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Không sai.""Là sao? Ngươi có tin gì?"Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, giọng điệu của Đan Duyệt không được tốt lắm.Lữ Thiếu Khanh tức khắc chấm điểm trong lòng.Hừm, tính tình khá tệ.Chê.Lữ Thiếu Khanh nói: "Tin tức về Kế Ngôn, ngươi có muốn hay không?""Cái gì?""Kế Ngôn công tử?"Đan Duyệt kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó, tức khắc nghi ngờ: "Ngươi nói thật?"Trong mắt Đan Duyệt, khí tức Lữ Thiếu Khanh hết sức bình thường, nếu không cảm nhận tỉ mỉ, thì chẳng khác gì phàm nhân.Tuy vẻ bề ngoài khá đẹp trai.Nhưng, không phải kiểu nàng thích.Nàng thích kiểu như Kế Ngôn.Nàng thích kiểu người để lộ mũi nhọn, đẹp trai, khinh người."Ngươi có tin tức liên quan đến Kế Ngôn công tử à?"Lữ Thiếu Khanh lắc đầu làm ra vẻ, thở dài, nói: "Haizzz, ta đến nơi đây, ngay cả cái ghế cũng không có, khát khô cả cổ.""Công tử, mời sang bên này!"Đan Duyệt đành phải dẫn Lữ Thiếu Khanh đến phòng tiếp khách, sau đó nói, "Công tử, ngươi nói một chút đi.""Nước đâu? Có chỗ ngồi nhưng ngay cả ngụm nước cũng không có?"Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: "Thiên Cơ Các các ngươi trang hoàng bên ngoài xa hoa như vậy, hóa ra là do tiết kiệm bên trong à? Dầu gì cũng là khách, ngay cả ngụm nước cũng không có, đồn ra ngoài, không sợ làm Thiên Cơ Các mất mặt sao? Như vậy không được, ra ngoài lăn lộn, ai cũng coi trọng mặt mũi, kẹt sỉ như vậy sao được? Chưởng môn nhà ngươi biết ngươi làm như vậy, liệu có chém ngươi hay không?"Đan Duyệt phục."Rồi, rồi, đây là linh trà thượng đẳng, ngươi từ từ uống.""Lá trà ở đây, ngươi uống không đủ, tự thêm..."Đan Duyệt không ngờ tên này còn lải nhải hơn cả nữ nhân, nàng chịu không nổi.Nàng chưa từng thấy ai như vậy.Còn bày ra vẻ đúng lý hợp tình nữa chứ, rốt cuộc đây là địa bàn của ai? Ai mới là chủ nhân của nơi này?"Vậy mới đúng chứ."Lữ Thiếu Khanh sung sướng uống một ngụm trà, hai mắt sáng bừng: "Trà ngon!"Sau đó lại uống liên tục mấy ly.Ánh mắt Đan Duyệt càng ngày càng sắc bén, nàng nghi ngờ kẻ trước mặt mình đến đây để lừa đảo.Nàng lạnh lùng nói: "Lá trà này, năm trăm linh thạch hạ phẩm một lượng."Nàng đang nhắc Lữ Thiếu Khanh thức thời một chút.Đừng có ngồi ở đây ăn mà không làm.Không ngờ mắt Lữ Thiếu Khanh sáng hơn nữa, uống nhanh hơn nữa: "Ôi chao, không tệ, hãm cho ta thêm một bình đi."Hỗn đản!Tên này thật là vô sỉ.Đan Duyệt đã thầm dán nhãn cho Lữ Thiếu Khanh.Nàng cắn răng nói: "Tin nóng ngươi nói đâu?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Hãm thêm một bình trà nữa đi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận