Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1409: Chưởng môn là người cẩn thận nhất trên đời này

Chương 1409: Chưởng môn là người cẩn thận nhất trên đời nàyChương 1409: Chưởng môn là người cẩn thận nhất trên đời này
Tiêu Y giơ Đại Bạch lên, vội vàng hô gọi: "Nhị sư huynh, là muội, là muội."
Lữ Thiếu Khanh thừa cơ dạy dỗ Tiêu Y: "Ngu xuẩn, muội nhớ kỹ nhé, Chưởng môn là người hẹp hòi nhất trên đời này đấy. Đừng có đắc tội với ông ấy, nếu không muội nhất định sẽ chết."
Sau đó, hắn chỉ sang Kế Ngôn lấy ra chứng cứ: "Trước đó khi cử hành đại điển cho gia hỏa này, không phải ta chỉ nói thêm vài lời thôi đúng không?"
"Chưởng môn đã cắt luôn phúc lợi môn phái trong ba năm của ta. Muội nói xem, thế này không hẹp hòi thì là gì?"
Tiêu Y không nhịn được nữa: "Nhị sư huynh, huynh hô hào đầu hàng trước mặt mọi người, Chưởng môn không xử lý huynh làm sao phục chúng được?”
"Trước mặt mọi người thì không thể hô đầu hàng sao?" Lữ Thiếu Khanh hận hận dí đầu Tiêu Y: "Muội ngu xuẩn đến mức nào thế hả?"
"Còn nữa, cắt phúc lợi như thế có phải hình phạt bình thường không?”
Đã hiểu.
Tiêu Y không nhịn được mà thẳng thắn bĩu môi nói: "Nhị sư huynh, nói lòng dạ hẹp hòi là huynh đó."
"Chỉ cắt của huynh ba năm phúc lợi thôi mà, đâu có nhiều, không thể canh cánh trong lòng mãi thế được."
Ta giết!
Lữ Thiếu Khanh khiếp sợ, sau đó nghiêm túc hỏi Kế Ngôn: "Muốn đánh chết không?"
"Lớn thế rồi mà cánh tay vẫn bẻ ra ngoài."
Kế Ngôn khoanh tay nhìn xa xăm thản nhiên trả lời: "Muốn đánh thì đánh nhanh đi, có thứ gì đó đang tới đấy."
Tiêu Y vội vàng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, chúng ta còn chưa quen thuộc nơi đây, sợ là sẽ có thứ gì nguy hiểm."
"Có cái rắm. Ta nhổ vào."
Lữ Thiếu Khanh vốn định nói là "có cái rắm nguy hiểm", nhưng nhớ lại chuyện lúc trước liền lập tức dừng lại.
Lúc này, phía xa xa đã vang lên tiếng ầm ầm ùng ùng.
Một con báo từ cách đó bốn năm mươi mét chạy lại, xuyên qua cổ thụ che trời.
Phía xa có mùi tanh bốc lên.
Tiêu Y kinh ngạc hô lên: "Là báo, báo đốm sao."
Da lông hơi thiên về màu trắng, nhưng trên đó vẫn điểm vết vằn như những vì sao nên được gọi là báo đốm Sao.
Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Đúng vậy, báo, hơn nữa còn là một con hung thú có thực lực không tệ."
Báo đốm sao lao vọt tới, đôi mắt hồng sáng rực, năng nanh sắc bén lạnh lẽo, tứ chỉ mạnh mẽ, không một cái gì không tỏa ra khí tức hung ác tàn bạo.
Cách hơn vài dặm, nó nhìn chòng chọc vào bọn Lữ Thiếu Khanh.
Tiêu Y cũng để ý tới hai mắt của con báo đốm sao, không nhịn được tức giận, thở phì phì nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, nó coi chúng ta là con mồi đấy!"
Tiêu Y đã có được thực lực Nguyên Anh, lòng dạ cũng cao hơn.
"Tiểu súc sinh, không ngờ lại dám lớn lối như thế?”
Không biết hai vị sư huynh của ta đã là cảnh giới Hóa Thần sao?
Có thể chơi chết ngươi chỉ trong vài phút.
Được rồi, loại súc sinh không biết sống chết này cứ để hai vị sư huynh giải quyết đi.
Graol
Báo đốm sao từ phía xa nhảy tới, khi đến gần nó gầm lên giận dữ, khí tức bạo ngược khuếch tán khắp nơi. Trong lãnh thổ này, nó chính là Vương.
"Nhị sư huynh!" Tiêu Y vừa định nói gì đó, một khắc sau thân thể nàng đã bay lên không trung lao thẳng về phía con báo sao. Biến cố bất ngờ dọa cho Tiêu Y hét ầm lên.
Nàng bị ném bay lên không trung không một tí phòng bị nào, luống cuống tay chân, Đại Bạch cũng giấy giụa theo.
Mặc dù Đại Bạch cũng giấy giụa nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục được thân thể, sắc mặt vô cùng bình tính.
Quen rồi.
Con báo sao thấy con mồi chủ động dâng đến như thế thì hưng phấn gầm lên, thò móng vuốt sắc nhọn ra về phía Tiêu Y.
Đối diện móng vuốt lớn, Tiêu Y như một con thỏ trắng nhỏ bé và bất lực.
"Ôi chao!"
Lữ Thiếu Khanh đi tới bên cạnh Kế Ngôn, ngồi lên cành cây, thở dài một tiếng: "Vì sư muội, thật sự là muốn nát cả lòng."
Tiểu Bạch bên cạnh bị dọa sợ, lông mao dựng đứng, vội vàng chạy đến bên cạnh Kế Ngôn.
Thật đáng sợ.
Kế Ngôn khinh bỉ: "Hèn hại"
Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: "Huynh không cảm thấy sư muội cần phải được dạy bảo tử tế sao?"
"Lớn thế rồi mà cứ như đứa trẻ con, không dạy dỗ cẩn thận làm sao xứng với sư phụ?”
kế Ngôn trầm mặc một hồi, nhìn Tiêu Y luống cuống tay chân, cuối cùng chậm rãi nói: "Hoàn toàn chính xác!"
Tiểu Bạch nghe xong thì trốn luôn sau lưng Kế Ngôn, lặng lẽ mặc niệm cho Tiêu Y.
Báo đốm sao nhìn thì khổng lồ đáng sợ nhưng thực lực của nó cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, tối đa cũng chỉ nhanh và mạnh hơn Tiêu Y một tí thôi.
Sau một lát bối rối, Tiêu Y tỉnh táo lại rất nhanh.
Quơ trường kiếm cùng Đại Bạch đối phó với báo hoa sao.
Tiêu Y chỉ vào con báo, quát lên: "Báo thối, ngươi cũng dám phách lối trước mặt ta à? Vừa vặn bắt ngươi thử xem Lan Thủy Kiếm của ta sắc bén cỡ nào."
Sau khi chia tay với đội Tương Quỳ, ba sư huynh muội Lữ Thiếu Khanh mất thêm nửa năm đi đường ở thế giới Bắc Mạc nữa.
Suốt dọc đường, Lữ Thiếu Khanh không cố gắng đi thật nhanh mà chậm rãi thong thả, để cho mình và Kế Ngôn có thời gian khôi phục.
Tiêu Y cũng tranh thủ kết hợp phôi kiếm Lữ Thiếu Khanh cho cùng với vật liệu Kế Ngôn cho, luyện chế thành bội kiếm bản mệnh của mình.
Chuôi kiếm và thân kiếm đều có màu lam nhạt, nàng bèn đặt tên cho nó là "Lan Thủy Kiếm"
Vì phẩm cấp của kiếm phôi quá cao nên vừa luyện chế xong Lan Thủy Kiếm đã nhảy lên thành trường kiếm lục phẩm, mà vẫn còn tiềm lực để sau này thăng cấp tiếp.
Không nói đến kiếm linh, mà phẩm chất đã cao hơn Vô Khâu Kiếm và Mặc Quân Kiếm một bậc.
Nhưng Vô Khâu và Mặc Quân kiếm đều cực kỳ linh tính, Lan Thủy Kiếm so ra lại kém điểm này. Có được thần binh lợi khí, thực lực bản thân lại không yếu, lại có Đại Bạch ở bên cạnh hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận