Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 137 - Ảnh nóng của Đại sư huynh



Chương 137: Ảnh nóng của Đại sư huynhNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐan Duyệt im lặng không nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh.Trong mắt Đan Duyệt, người như Lữ Thiếu Khanh chỉ là một tu sĩ tầng chót mà thôi.Có thể ngẫu nhiên thấy cảnh Kế Ngôn chiến đấu với Quy Nguyên Các, chạy đến đây báo tin đầu tiên để lĩnh khen thưởng đã là may mắn lắm rồi.Còn những tin tức khác liên quan tới Kế Ngôn, sao hắn có thể có.Lữ Thiếu Khanh cũng cười tít mắt đối diện với Đan Duyệt.Đối mặt ánh mắt với Lữ Thiếu Khanh, Đan Duyệt thế mà không chịu nổi, dời mắt đi.Biểu cảm của nàng hơi mất tự nhiên, nói: "Công tử đừng nói đùa. Ta bề bộn nhiều việc.""Nói đùa?"Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên nói: "Ngươi thấy ta giống đùa giỡn hay sao? Ta thành khẩn như vậy, thế mà ngươi nói ta nói đùa?""Nói đùa, nếu ngươi cần, ngay cả ảnh nóng của Kế Ngôn ta cũng có thể lấy tới cho ngươi."Đan Duyệt càng không tin, cơn giận từ từ dâng lên: "Công tử, kiên nhẫn của ta là có hạn."Ảnh nóng của Kế Ngôn?Ngươi là cái thá gì?Dám nói thần tượng của ta như vậy?"Không tin?"Lữ Thiếu Khanh lấy lưu ảnh thạch ra: "Đây là gì?"Đan Duyệt thấy Kế Ngôn trên lưu ảnh thạch, Linh Giáp màu đỏ phụ trợ cho Kế Ngôn có thêm một cỗ khí chất tà mị hấp dẫn, Đan Duyệt nhìn đến sắp lọt tròng mắt ra ngoài.Khoảng cách gần như vậy, rõ ràng như vậy, không thể nào là chụp trộm từ xa."Cái này, cái này..."Lữ Thiếu Khanh cất vào, trong mắt Đan Duyệt hiện lên vẻ tiếc nuối, còn chưa xem đã mà."Ngươi, tới cùng là ai?""Tại sao lại có cái này?"Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta là sư đệ hắn, vật như vậy, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.""Thậm chí, quần lót của hắn muốn hay không? Chưa giặt."Đan Duyệt nổi giận: "Công tử, ngươi đừng nói giỡn."Chết tiệt, sao mình lại động lòng?Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta nói thật."Đan Duyệt không tin, "Ngươi là sư đệ hắn?""Ta còn là sư muội hắn kìa."Không có cách nào, biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh, rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn là sư đệ của Kế Ngôn.Tính cách Lữ Thiếu Khanh như vậy, đánh chết Đan Duyệt cũng không thể tin được đây là sư đệ Kế Ngôn.Nếu Kế Ngôn có sư đệ như vậy, còn không đích thân ra tay tiêu diệt, trừ hại cho sư môn sao?"Không tin cũng được." Lữ Thiếu Khanh cười xấu xa, nói: "Muốn giao dịch với ta không?""Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể tặng tấm lưu ảnh thạch này cho ngươi, ngày mai ngươi gửi bài, không cần một tấm hình sao?”"Tấm này vừa đúng lúc."Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh hệt như mị ma, tràn ngập sức hấp dẫn.Đan Duyệt im lặng một hồi mới mở miệng."Ngươi muốn biết gì?"Lữ Thiếu Khanh cười rộ lên, hỏi như vậy, tức là Đan Duyệt đã đồng ý rồi.Hắn nói mục đích của mình ra: "Tình báo của Điểm Tinh Phái, tất cả tình báo, càng tường tận càng tốt.""Ngay cả con chó canh cửa của bọn họ trông thế nào ta cũng muốn biết..."Lữ Thiếu Khanh hài lòng rời khỏi chỗ Đan Duyệt.Thiên Cơ Các là nơi buôn lậu tình báo lớn nhất.Tình báo cực kì đắt tiền.Nếu muốn mua tình báo của Điểm Tinh Phái từ Thiên Cơ Các, chắc chắn sẽ phải trả một con số khổng lồ.Bản thân Lữ Thiếu Khanh cũng không đủ linh thạch mà dùng, làm sao có linh thạch đi mua tình báo."Haizzz, thế cũng coi như dùng hết tác dụng của sư huynh rồi."Lữ Thiếu Khanh ngoài miệng thì thở dài, trên mặt lại cười tít mắt.Hắn nói muốn tiêu diệt Điểm Tinh Phái, không phải là nói suông.Hắn thật sự có ý nghĩ này.Chuẩn bị một thời gian rồi nói sau.Lỡ sau này dùng đến thì sao.Lữ Thiếu Khanh cười ha hả không ngừng, sau đó tiếp tục đi về phía mục tiêu kế tiếp của mình.Trong bí cảnh lần này, hắn cướp được không ít đồ trên người đệ tử Điểm Tinh Phái.Mấy thứ này hắn không dùng được, chỉ có thể bán lấy linh thạch.Trong tay đệ tử Điểm Tinh Phái nhiều nhất cũng chỉ có thần phù nhất phẩm, nhị phẩm. Nhưng ở Tề Châu lại không mấy người dùng, giá cả cũng không cao.Xử lý xong mấy thứ đồ mình cướp được, bao gồm cả Tuyên Vân Tâm gì đó, cũng chỉ được chừng hai vạn linh thạch.Lữ Thiếu Khanh kiểm kê một phen, mặt mày hớn hở.Xong chuyến này, trong nhẫn trữ vật đã có hơn hai vạn linh thạch.Cũng coi như có lời."Haiz, trường kiếm tam phẩm và Linh Giáp đều đã tặng người ta, bằng không lại có thêm mấy ngàn linh thạch. Còn nữa, sư muội nói những thứ tốt tìm được trong bí cảnh đều nằm trong trong tay nàng, lúc nào đó bảo nàng bán đi, chia linh thạch mới được."Tâm trạng Lữ Thiếu Khanh rất tốt, cảm thấy mình vừa phát tài thì phải tự khao mình một mẻ mới được.Cũng chừng một tháng chưa ăn thứ gì ngon rồi.Hắn đi tới Tụ Tiên Lâu của Phương Hiểu."Lữ sư huynh!"Quản sự Vương Nghiêu nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, vui mừng bước ra chào."Lâu lắm không thấy huynh ghé qua."Lữ Thiếu Khanh nói: "Ra ngoài làm việc, lão bản của ngươi về chưa?"Vương Nghiêu nói: "Vẫn chưa, có điều ta có nhận được phi hạc, nàng nói hai ngày nữa là đến."Lữ Thiếu Khanh gật đầu.Hắn ngồi phi chu không biết Kế Ngôn lấy được ở chỗ nào, tốc độ nhanh hơn phi chu của Phương Hiểu gấp bội.Hắn mất một ngày đi đường, bọn Phương Hiểu phải tốn ba ngày.Lữ Thiếu Khanh nói: "Tìm gian phòng cho ta đi."Vương Nghiêu nói: "Phòng tốt nhất đã không còn, chỉ có phòng bình thường.""Bình thường cũng được, ta đâu có khắt khe mấy chuyện này..."Lữ Thiếu Khanh gọi vài món, Vương Nghiêu nhịn không được hỏi: "Lữ sư huynh, có vậy thôi à?"Lần này khác với mấy lần trước Lữ Thiếu Khanh tới, trước kia Lữ Thiếu Khanh tới nơi này ăn cơm sẽ gọi đầy cả một bàn.Lữ Thiếu Khanh thở dài, nói: "Haizzz, không ai mời ta ăn cơm, bây giờ dùng linh thạch của mình, đương nhiên phải tiết kiệm rồi.""Vương sư đệ, ngươi có muốn mời ta ăn cơm không?"Vương Nghiêu chạy mất dép.Vương Nghiêu biết Lữ Thiếu Khanh ngày thường ăn bao nhiêu.Một lần có thể ăn hết mấy ngàn viên linh thạch.Chút tiền lương đó của hắn ta còn chưa đủ Lữ Thiếu Khanh ăn một bữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận