Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1424: Nhất định là bọn họ

Chương 1424: Nhất định là bọn họChương 1424: Nhất định là bọn họ
Tuyên Vân Tâm bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Mạnh Tiêu: "Tên thật hay giả không quan trọng, gặp được bọn họ chúng ta phải cẩn thận một chút."
Sau đó, nàng ta nói với Mị Phi: "Cần chúng ta đưa các ngươi ra không?”
"Hừ, không cần!"
Mị Phi cũng không muốn ở lại đây, bị những người này xem là trò cười còn không bằng giết nàng ta đi.
Trước khi rời đi, nàng ta nhìn Tuyên Vân Tâm thật sâu, nhắc lại: "Ngươi đã đồng ý rồi đấy, ta không hy vọng có người khác biết."
"Nếu không, đừng trách ta khách khí." Tuyên Vân Tâm cười cười không nói gì: 'Chuyện gì đã nói đương nhiên ta sẽ không đổi ý."
"Ngược lại là ngươi đó, ngươi định báo thù thế nào? Sẽ không để huynh trưởng nhà ngươi tới chứ?"
"Ta nhắc một câu, cẩn thận một chút, nếu không huynh trưởng ngươi cũng ngã cắm đầu thì đừng trách ta không nhắc nhở."
"Ha ha" Mị Phi cười lạnh không thôi, nhìn Tuyên Vân Tâm như nhìn một kẻ ngớ ngẩn.
Ca ca của nàng ta chính là đệ nhất iếm tu mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Trung Châu, huynh ấy ra tay, ngoại trừ Hóa Thần, còn ai có thể là đối thủ?
Mấy người Mị Phi đi một đoạn rồi, Vệ Nhâm mới bỗng nhiên nói: "Có thể bọn họ quen biết ba người kia." Câu nói này không khiến cho ba người Mị Phi bất ngờ, dù là Cảnh Trường Hoành tính cách vội vàng nóng nảy cũng nhận ra.
"Hừ.' Mi Phi lạnh lùng nói: "Chuyện lần này chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây."
"Dù là ai, trêu chọc vào Mị gia nhà †a chắc chắn sẽ không có kết cục tốt."
Mấy người Mị Phi rời đi rồi, năm người Tuyên Vân Tâm vẫn ở lại chỗ đó, nhất thời không ai nói gì.
Thực ra ai cũng có suy đoán ba sư huynh muội mà Mị Phi kể là ai.
Nhưng nhất thời bọn họ không biết nói ra thế nào.
Cuối cùng, vẫn là Quản Đại Ngưu lên tiếng trước, hơi run rẩy hỏi: "Công tử áo trắng hẳn là Kế Ngôn công tử phải không?" "Hắn ta... Hắn ta đã đạt cảnh giới Hóa Thần sao?"
Rất khó để không run rẩy, rất khó để không khiếp sợ.
Kế Ngôn còn rất trẻ, bọn họ đều đã chứng kiến.
Trẻ tuổi như vậy đã là Hóa Thần, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả.
Giả Tôn kích động nói: "Với Kế Ngôn công tử thì đây là chuyện rất bình thường."
Khi ở Đông Châu, Giả Tôn đã bị Kế Ngôn để lại một cỗ kiếm ý trong cơ thể, chính nhờ nương theo cỗ kiếm ý này mà Giả Tôn cũng được người ta gọi là thiên tài.
Dù còn chưa tiến vào Nguyên Anh, nhưng không một ai nghi ngờ hắn ta sẽ đột phá được Nguyên Anh. Cho nên, Giả Tôn cung phụng Kế Ngôn như thần minh vậy.
Mạnh Tiếu cũng kích động vô cùng: "Trang phục màu lam nhất định là tên kia."
Mạnh Tiêu vừa nhắc đến tên kia, mọi người lại trâm mặc.
Thậm chí trong không khí còn mơ hồ có tiếng nghiến răng.
Nhắc đến Kế Ngôn, mọi người đều không có ác cảm, vui lòng phục tùng.
Nhưng vừa nhắc đến Lữ Thiếu Khanh phản ứng của mọi người liền phức tạp.
Ít nhất là Quản Đại Ngưu, Giả Tôn, thậm chí là cả Tuyên Vân Tâm, trong lòng đều ôm oán khí, hận đến nghiến răng.
"Tên kia còn chưa chết sao?" Lại là Quản Đại Ngưu lên tiếng trước, hắn ta nghiến răng ken két, oán khí bốc lên tận trời.
Mạnh Tiêu không vui: "Ồ, ngươi cũng coi như là bằng hữu của hắn đi, sao có thể nguyền rủa bằng hữu như thế?"
"Bằng hữu sao?" Quản Đại Ngưu sờ sờ thịt mỡ của mình, không nhịn được mà hơi run run.
Có bằng hữu nào động một cái lại đánh người chứ?
Cứ làm như ta là đống cát ấy.
"Có bằng hữu nào ghê tởm như hắn sao?" Quản Đại Ngưu hùng hùng hổ hổ, nhưng lập tức lại phấn chấn: "Hừ, hiện giờ ta đã được huấn luyện dặc biệt, đã là Nguyên Anh kỳ."
"Đến lúc ấy, gặp được hắn, nhất định phải giao lưu với hắn cho đàng hoàng." Khi ở núi Thủ Tiên, Quản Đại ngưu có được một nhánh của cây thần thụ Ngô Đồng, đem về đã được thưởng lớn, được Huyền gia gia tự mình hộ pháp huấn luyện đặc biệt, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã tiến vào Nguyên Anh kỳ, cảnh giới tầng một.
Tuyên Vân Tâm nhắc nhở Quản Đại ngưu: "Hắn tiến vào Nguyên Anh sớm hơn ngươi nhiều."
Ý tứ bóng gió rất rõ ràng, ngươi muốn dạy dỗ hắn thì còn kém xa.
"Đúng vậy." Mạnh Tiêu lắc lắc đầu, hai quả bóng trên đầu lắc lư tinh nghịch: "Ngươi muốn tìm hắn gây sự à? Nằm mơ đi"
Phương Hiểu thở dài một hơi, trong giọng nói mang them vài phần mỏi mệt: "Mấy người Kế công tử, Lữ công tử đã về, mọi chuyện dễ dàng hơn rồi." Quản Đại Ngưu hỏi Phương Hiểu: "Ngươi muốn nhờ bọn họ ra tay giúp Hạ Ngữ sư tỷ sao?"
Phương Hiểu gật đầu: "Cũng chỉ hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ."
Giả Tôn dội cho nàng ta một bồn nước lạnh: "Đừng ôm hy vọng quá lớn, đây chính là Ngạo gia, làm việc bá đạo, không ai dám trêu chọc vào đâu."
Sắc mặt Phương Hiểu lập tức tối đi vài phần.
Mạnh Tiêu khịt mũi coi thường: "Ngao gia thì làm sao? Nếu tên kia muốn ra tay, Ngao gia chẳng là cái gì cả."
Tuyên Vân Tâm nhìn Mạnh Tiêu thêm vài lần, bỗng nhiên trong lòng hơi chua chua.
Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà lên tiếng, lại hơi có ý tứ tranh cãi: "Chưa chắc đâu, tên kia lười muốn chết." Nghĩ đến tính cách của Lữ Thiếu Khanh, sắc mặt Phương Hiểu lại tối đi mấy phần.
Nàng ta cười khổ, lên tiếng nói đỡ cho Tuyên Vân Tâm: "Vân Tâm sư tỷ, tỷ túc trí đa mưu, nghĩ cách giúp Ngữ muội muội đi."
"Dù sao thì cũng coi như từng có giao tình."
Tuyên Vân Tâm nhập học sớm hơn Phương Hiểu, dù tuổi Phương Hiểu lớn hơn Tuyên Vân Tâm nhưng cũng phải gọi Tuyên Vân Tâm là sư tỷ, đồng thời cũng vì Tuyên Vân Tâm có thực lực mạnh hơn nên nàng ta cũng vui lòng phục tùng.
Không vì một chút mâu thuẫn lúc trước mà sinh ra khúc mắc trong lòng.
Hạ Ngữ gặp phải phiền toái, Phương Hiểu muốn giúp đỡ nhưng thấp cổ bé họng chẳng biết làm sao, lời nói chẳng có giá trị, không giúp được gì.
Lần này đi theo Tuyên Vân Tâm đến đây cũng là hy vọng nàng ta có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng dù Tuyên Vân Tâm là nhân vật phong vân trong học viện, được học viện coi trọng, nhưng cũng không thể giúp được chuyện này.
Hiện tại, Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, Phương Hiểu thấy được hy vọng.
Tuyên Vân Tâm suy tư một lát, sau đó nhắc nhở Phương Hiểu:
"Ta nghe nói quan hệ giữa Thiều Thừa tiền bối và An Thiên Nhạn tiền bối không tệ."
Phương Hiểu nghe xong hai mắt sáng lên, nàng ta hiểu ra, mỉm cười nói: "Vừa vặn An Thiên Nhạn tiền bối đang ở Trung Châu, ngài ấy tới đây là vì chuyện của Ngữ muội muội." Biết được nên làm thế nào rồi, cảm xúc của Phương Hiểu không thể bình tĩnh lại được nữa, thậm chí không kịp chờ nữa mà muốn đi tìm Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức. Chương 1425: Trung Châu cũng nghèo vậy sao?
"Chúng ta lập tức xuất phát đi tìm bọn họ sao?”
Tuyên Vân Tâm lắc đầu: "Không cần, chúng ta cứ ở đây làm theo yêu câu của học viện đi, cố gắng bắt thêm vài con hung thú."
"Sớm muộn gì cũng gặp họ thôi."
Rừng rập Dịch Ngữ lớn như thế, mà cũng rất nguy hiểm, không biết mấy người Lữ Thiếu Khanh ở đâu, chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì không thể tìm thấy được.
Mà Tuyên Vân Tâm lại đang nghĩ bụng, có tên kia ở đây, muốn biết tung tích của bọn họ thì dễ như trở bàn tay.
Ở một nơi nào đó trong rừng rậm Dịch Ngữ, một chiếc phi thuyền đang chậm rãi phi hành trên không trung.
Lữ Thiếu Khanh ngồi trên boong thuyền, cười tum tỉm dùng bạo lực phá giải bốn cái nhẫn trữ vật.
Hắn mở nhãn trữ vật của Mị Phi ra trước, cầm trong tay, nghĩ bụng: "Tiểu thư dòng chính của Mị gia à, để xem có thứ gì tốt nào."
Kiểm lại đồ bên trong một chút, sắc mặt hắn lạnh đi thờ ơ.
"Hừ, chỉ có chừng ấy linh thạch thôi à? Còn chưa có nổi hai trăm vạn viên linh thạch, quá nghèo đi."
"Nguyên liệu cũng nghèo nàn, dù sao cũng là đại tiểu thư cơ mà, sao lại nghèo thế chứ?”
Lữ Thiếu Khanh chán nản thở dài, chẳng vui vẻ là mấy. Sau đó Lữ Thiếu Khanh lại vơ vét ba cái nhãn trữ vật còn lại một phen, linh thạch tính ra cũng chỉ có khoảng bảy tám trăn vạn.
Nguyên vật liệu, pháp khí, đan dược cũng có không ít, tính toán đâu ra đấy, trên thực tế cũng chỉ khoảng trên dưới hai ngàn vạn.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không vui: "Ôi, quá khó."
"Dù sao cũng là Trung Châu, sao lại nghèo thế chứ?”
Tiêu Y bó tay rồi, thế này mà còn nghèo à?
Tiêu Y đi theo kiểm kê một lượt cũng biết Lữ Thiếu Khanh thu hoạch được bao nhiêu, lập tức phản đối: "Nhị sư huynh, không nghèo đâu."
"Linh thạch không nhiều, nhưng vật liệu thì nhiều, mà đại đa số đều là tứ phẩm, ngũ phẩm cũng có không ít, tính ra cũng không ít đi."
"Hơn nữa còn có rất nhiều thứ đã bị hủy."
Thân là Nguyên Anh, mang theo những thứ này đã coi như giàu có rồi.
Chỉ ít số vật liệu trong túi Tiêu Y còn không bằng của Mị Phi.
Nguyên liệu của nàng đều đem đi luyện chế vũ khí cả rồi.
"Không có kiến thức" Lữ Thiếu Khanh hết sức khinh bỉ: "Vẫn chưa đến hai ngàn vạn, có thể làm cái gì?"
Vật liệu gì đó còn phải đi quy đổi, khẳng định sẽ phải quy ra tiền, sẽ càng ít hơn nữa, có thể đổi được một ngàn năm trăm vạn cũng coi như không tệ rồi.
Lữ Thiếu Khanh không vui lắm, chủ yếu là sau khi chứng kiến được mấy ngàn vạn linh thạch rồi, hiện tại một chút xíu này không thể khiến lòng hắn nổi sóng được.
Tiêu Y cười hì hì đưa tay ra: "Nhị sư huynh, cho muội một chút đi."
"Muội cũng ra sức đó, muội lột quần áo của bà tám kia."
Lữ Thiếu Khanh không keo kiệt, cũng chia cho Tiêu Y một ít, vật liệu, đan dược, pháp khí, thậm chí cả công pháp hắn cũng rất hào phóng, duy chỉ có linh thạch thì một viên cũng không cho.
"Ôi, dân dần rồi sẽ có." Lữ Thiếu Khanh chợt phát hiện ra sao lần này không có được niềm vui sướng khi kiểm kê chiến lợi phẩm như trước kia thế nhỉ?"
Nghĩ tới nghĩ lui, suy tư một chút, hắn mới khẳng định: "A, nhất định là quá íU
Thu hết đồ lại, Lữ Thiếu Khanh lại thở dài một tiếng: "Ôi, thật là nghèo quá đi"
Bao giờ mới đạt được mục tiêu nhỏ hai cái rưỡi đây?/
Bỗng nhiên, Lữ Thiếu Khanh hơi biến sắc, phi thuyền chậm rãi dừng lại.
Tiêu Y phản ứng chậm nhất cũng cảm thấy phía trước có linh lực dao động, còn mơ hồ có tiếng gào thét vọng lại.
Nàng khẽ quét thân thức, ba người trên phi thuyền liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nhìn thấy, cả ba đều khẽ giật mình.
Tiêu Y cả kinh suýt nữa thì kêu lên: "Sao quái vật lại xuất hiện ở đây?"
Trong vòng hơn mười dặm phía trước, quái vật màu đen đang vây công hai vị tu sĩ.
Số lượng quái vật không ít, ngoại trừ số ngã dưới đất còn có hàng ngàn con quái vật đang tấn công tu sĩ.
Dưới mặt đất có một thi thể quái vật, còn có mấy thi thể tu sĩ nhân loại.
Tình hình của hai người còn lại cũng rất tồi tệ, bị hàng ngàn con quái vật vây công, bọn họ đều đã bị thương, tràn ngập nguy hiểm.
Hai vị tu sĩ, một vị lão giả râu tóc bạc trắng, một là thanh niên tràn đây phẫn nộ.
Tiêu Y rất khó hiểu: "Thực lực của số quái vật này cũng không mạnh, vì sao bọn họ lại vất vả như vậy?"
Hai người trong trận đều tản mát ra khí tức của cấp bậc Nguyên Anh, theo lý mà nói, số quái vật này đều là Kết Đan Trúc Cơ kỳ bình thường, hẳn là không quá khó khăn với bọn họ mới phải.
Nhưng Tiêu Y vừa dứt lời, từ trong quái vật màu đen bỗng giết ra một cái bóng đen, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn, uyển chuyển như nhân loại mặc áo khoác đen vậy.
Tiêu Y vừa thấy con quái vật này thì lập tức như một con hổ cái, nhảy dựng lên, nộ khí bốc lên: "Là quái vật Tế tỉ đáng chết!"
Tiêu Y khế đảo cổ tay, Lan Thủy Kiếm xuất hiện, đằng đằng sát khí tiến lên chặt quái vật thành cặn bã.
Quái vật tế ti đều đáng chết.
Thân là quái vật đã đáng chết rồi, hơn nữa còn có bộ ngực hùng vĩ, lại đang cười nhạo nhân loại trong thiên hạ, cho nên bọn chúng càng đáng chết hơn.
"Gấp cái gì? Nhìn kỹ đi hãng nói." Quái vật tế ti giảo hoạt xuyên qua xuyên loại trong đám quái vật, lợi dụng nanh vuốt thủ hạ yểm hộ, vụng trộm tiếp cận hai tu sĩ kia.
Vào thời điểm thích hợp nó sẽ bất ngờ xông ra, nhanh như thiểm điện, mang theo một màn sương đen, như quỷ thần tấn công người thanh niên.
Lão giả kinh hãi, vội vàng lùi lại thủ, ra tay với quái vật tế ti.
Mà quái vật tế ti hết sức giảo hoạt, mục tiêu của nó nhìn thì tưởng là người thanh niên, nhưng thật ra là lão giả kia.
Thừa dịp lão giả kinh hãi luống cuống tay chân, nó lật họng súng tấn công ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận