Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1428: Ta thích nhất ngu ngơ

Chương 1428: Ta thích nhất ngu ngơChương 1428: Ta thích nhất ngu ngơ
Lữ Thiếu Khanh nghiêm nghị quát bảo ngưng lại: "Đừng, ngươi không thể để ta làm đại ca, ngươi lớn hơn ta"
"Đại ca, đại ca!" Giản Bắc liền muốn quỳ trước mặt Lữ Thiếu Khanh: "Đại ta, ta thật sự là đệ đệ của ngươi."
"Ngươi chính là đại ca thất lạc nhiều năm của ta."
Giản Bắc nhào tới, hận không thể lập tức ôm lấy hai chân Lữ Thiếu Khanh để nhận người thân.
Lữ Thiếu Khanh một cước đạp bay Giản Bắc: "Đừng, ta vẫn thích dáng vẻ ban nãy của ngươi hơn."
"Ta vẫn thích câu nói ban nấy, còn có yêu cầu mà ta không thỏa mãn được?"
Ta không thích dáng vẻ của ta ban nãy.
Giản Bắc cúi đầu, vừa nhớ đến liền muốn tìm cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.
Lời nói quá tự mãn rồi.
Nhưng...
Giản Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thiếu Khanh, giống như oán phụ, trong mắt tràn đầy u oán.
"Đại ca, yêu cầu này của ngươi, thực sự là, đổi cái khác đi."
"Ta van ngươi mà."
Trong lòng Giản Bắc hơi muốn khóc, ngay cả Hải lão đứng bên cạnh cũng huyết khí bốc lên, trong lúc vô hình giống như bị thương nhẹ.
Một trăm triệu linh thạch, đúng là dám nói mà.
Giản gia truyền thừa đến nay, tài phú tích lũy không thể tưởng tượng.
Nhưng, trong kho cũng không thể nào có được một trăm triệu linh thạch.
Món đồ giá trị một trăm triệu thì có nhưng thực sự không có một trăm triệu linh thạch.
Cho chút thời gian, một trăm triệu linh thạch cũng không phải không thể lấy ra, nhưng lấy ra rồi, trên dưới Giản gia bao nhiêu miệng ăn biết ăn bằng gì?
Vẻ mặt Giản Bắc đau khổ, tựa như mang một chiếc mặt nạ khổ sở: "Công pháp cấp Thiên, pháp khí ngũ phẩm, đan dược đều được."
"Ta chỉ muốn một trăm triệu linh thạch."
Mặt nạ đau khổ sắp rơi lệ: "Đại ca, thật sự không có."
Lữ Thiếu Khanh rất thất vọng: "Không có sao? Vừa rồi ngươi hào khí ngất trời, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ có đấy"
Ôi, thất vọng quá.
Cứ tưởng có thể hoàn thành được một mục tiêu nhỏ ở đây.
Giản Bắc gãi đầu, trong lòng ngại ngùng, hận không thể bứt sạch tóc trên đầu mình.
"Đại ca, ta cũng không ngờ ngươi muốn cái này."
Người bình thường ai lại đi đòi một trăm triệu linh thạch cơ chứ?
Công pháp, pháp khí, thậm chí đan dược mới là lựa chọn bình thường."
Lữ Thiếu Khanh tức giận nói với Giản Bắc: "Lần sau đừng có mở miệng ra là khoác lác, làm hại ta mừng hụt một trận."
"Vâng, vâng." Giản Bắc liên tục gật đầu, thật sự giống như một tiểu đệ: "Đại ca nói cực phải, ta tất cả nghe theo ngươi."
Chủ yếu là, Giản Bắc hắn ta trở về nhà đòi trong nhà cho một trăm triệu linh thạch, chắc chắn người nhà sẽ cảm thấy hắn ta điên rồi.
Chắc chắn sẽ đưa hắn ta đi chữa bệnh.
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Kiếm linh thạch thật khó mà."
Lần này đi, hai mục tiêu rưỡi biết khi nào mới hoàn thành được chứ?
Giản Bắc thấy thế, không đành lòng, một lần nữa nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngoài linh thạch những vật khác vẫn có thể" Tuy nhiên nhớ đến ban nãy mình lỗ mãng, Giản Bắc đã rút được bài học, không dám nói những lời quá tự mãn, hắn ta bổ sung nói: "Chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của ta, ta đều có thể đồng ý với đại ca."
"Linh thạch, trên người ta cũng có vài trăm vạn, đại ca, hay là, ngươi lấy nhé?"
Mặc dù rất muốn, nhưng Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, cố nén đau lòng, khinh thường nói. "Ta cần chút linh thạch này của ngươi sao?”
Giản Bắc lập tức nổi lòng tôn kính, người đại ca này ngầu quá, mấy trăm vạn viên linh thạch mà không thèm để mắt đến, phải cả trăm triệu mới lọt vào pháp nhãn của hắn.
Giản Bắc càng thêm kính nể Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt trong sáng: "Thật không hổ là đại ca, có đức độ, tầm nhìn rộng lớn."
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Giản Bắc gương mặt chất phác, trong đôi mắt trong sáng mang theo vài phần ngốc nghếch trong lòng thâm nghĩ, tên này, không phải kẻ ngu ngơ đấy chứ?
Nhưng mà, ngu ngơ cũng tốt, ta thích nhất ngu ngơ.
"Bắc huynh, ngươi có thể nói cho ta các ngươi gặp phải chuyện gì không?"
Tiêu Y ở bên cạnh tức liền vểnh tai, rất muốn lại gần.
Kế Ngôn trừng nàng một cái: "Muội rảnh rỗi lắm đúng không?"
Tiêu Y lập tức sợ hãi, không có chuyện gì để nàng làm, nàng chỉ có thể lấy bút bạc sổ vàng của mình ra đứng bên cạnh viết tâm đắc chiến đấu của bản thân. Nàng nhanh chóng đắm chìm vào việc này.
Giản Bắc nhìn cỗ thi thể màu đen phía xa, mặt đất bị thi thể và máu tươi của quái vật ăn mòn, đồng bạn của hắn †a cũng bị ăn mòn trong màu đen, hóa thành một vũng máu, hơn nữa còn là dòng máu đen.
Cây cối chung quanh cũng bị ăn mòn, khô héo, đang chậm rãi chết đi.
Giản Bắc nhìn thấy thì hàn khí ứa ra, loại quái vật này thật sự đáng sợ.
Đồng thời hắn ta nhìn qua ba người Lữ Thiếu Khanh, trong ánh mắt một lần nữa tràn ngập cảm kích.
Nếu không phải có Lữ Thiếu Khanh bọn họ xuất thủ, lúc này hắn ta cũng sẽ hóa thành một vũng máu giống như đồng bạn, biến mất khỏi thế giới này.
Giản Bắc sắp xếp lại cảm xúc, bắt đầu kể cho Lữ Thiếu Khanh bọn họ nghe chuyện mình gặp phải.
Giản Bắc là học sinh của học viện Trung Châu, cùng mấy đồng bạn đến rừng rậm Dịch Ngữ để lịch luyện.
Học viện yêu cầu học sinh ở lại rừng rậm Dịch Ngữ một thời gian ngắn, săn giết một ít hung thú coi như hoàn thành lịch luyện.
Giản Bắc và đồng bạn tiến vào trong rừng rậm Dịch Ngữ, lúc tới đây thì đột nhiên xuất hiện một khe hở màu đen, quái vật màu đen từ bên trong đó chui ra khởi xướng tấn công bọn hắn.
Sau khi quái vật màu đen xuất hiện từ khe hở thì khe hở kia liền khép kín rồi biến mất.
Số lượng quái vật màu đen nhiều, hung ác tàn bạo, còn có quái vật Tế tư dẫn đầu, dù có bảo tiêu Nguyên Anh trung kỳ cảnh giới tâng sáu như Hải lão cũng không thể ngăn cản nổi vây công của bọn quái vật.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, mày liền nhíu lại.
Việc này rất kỳ quặc.
Một khi xuất hiện khe hở, bọn quái vật sẽ chen chúc mà tới, thuận thế xâm lấn thế giới này.
Mà không phải chỉ vẻn vẹn một con quái vật Tế tư và đám nanh vuốt thủ hạ kia xuất hiện.
Thế này ngược lại trông giống như chỉ là một số nhân mã bộ tộc nhỏ nhỏ trong Bắc Mạn cũ.
Đồng thời, khe hở cũng sẽ không dễ dàng đóng lại.
Cho tới bây giờ, có vẻ như người có thể đóng khe hở lại cũng chỉ có kẻ cốt truyện đi lệch như hắn làm được. Chương 1429: Yêu cầu của cha ngươi thấp vậy sao
Tiêu Y bỗng nhiên chen vào nói: "Nhị sư huynh, huynh nói, quái vật có phải có thể tới lui tự nhiên ở thế giới này không?"
Nếu là như vậy, thế giới này sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng suy đoán này cũng không có căn cứ, nếu quái vật có thể tới lui tự nhiên thì đã sớm triệu tập trọng binh giết tới rồi.
Lữ Thiếu Khanh ngẫm nghĩ, cuối cùng cảm thấy không cần nghĩ nữa.
Liên quan cọng lông gì đến hắn, Trung Châu này nhiều người cao kều như vậy, dù có chuyện cũng là chuyện của bọn hắn. Nghe thấy lời Tiêu Y, Giản Bắc kinh ngạc: "Mộc huynh, các ngươi biết loại quái vật này?"
"Không, chúng ta cũng gặp lần đầu tiên" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, loại chuyện này không thể thừa nhận.
Đồng thời thuận thế đề xuất: "Bắc huynh, nơi này quá nguy hiểm, không bằng rời khỏi rừng rậm Dịch Ngữ này trước rồi hãng tính được không?"
"Cũng đúng." Giản Bắc không nghi ngờ gì: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Vẫn đi đường bằng phi thuyền như trước, phi thuyền lần này là phi thuyền của Giản Bắc.
Phi thuyền phẩm chất ngũ phẩm, vô cùng hào hùng, khí thế hùng vĩ, tốc độ cực nhanh.
Nó còn tốt hơn nhiều so với phi thuyền của Lữ Thiếu Khanh trước đó. Sau khi lên phi thuyền, Lữ Thiếu Khanh bước lên boong tàu của phi thuyền, chậc chậc sợ hãi thán phục: "Không hổ là Giản gia, phi thuyền này coi như không tệ."
Giản Bắc mỉm cười: "Phàm vật như vậy khiến đại ca chê cười rồi."
Tiêu Y bên này không nói gì, tay nàng cầm bút bạc sổ vàng, sau khi lên thuyền vẫn cúi đầu múa bút thành văn.
Chữ vừa viết xong liền nhanh chóng biến mất không thấy đâu, khí tức của Tiêu Y trầm ổn tựa như một ngọn núi lửa yên tĩnh.
Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng chú ý đến trạng thái Tiêu Y, hai người đều không quấy rầy.
Tính toán thời gian, cũng gần một năm, đánh nhau nhiều như vậy, cũng nên đột phá rồi. Hải lão bên này miễn cưỡng đè thương thế lại, sương mù màu đen trong cơ thể mặc dù khu trừ nhưng muốn khỏi hẳn cần một khoảng thời gian nữa.
Ông ta theo ra ngoài là để bảo vệ tộc nhân dòng chính Giản Bắc này.
Giản Bắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ta cũng phải rơi đầu theo.
Mặc dù nhóm Lữ Thiếu Khanh cứu bọn hắn, trong lòng ông ta có cảm kích nhưng đối với sự xuất hiện đột ngột của nhóm người Lữ Thiếu Khanh, trong lòng ông ta vẫn tràn đầy cảnh giác.
Không còn cách nào khác, biểu hiện của Kế Ngôn thực sự đã dọa ông ta.
Quái vật đánh cho bọn hắn không có sức đánh trả lại bị Kế Ngôn một kiếm đánh chết.
Đây không phải là cất bước vào Nguyên Anh hậu kỳ rồi sao? Nếu thật sự trở mặt, ông ta có thể sẽ không thể chống đỡ được.
Cho nên, ông ta rất bất mãn với hành vi của Giản Bắc: "Bắc công tử, ngươi làm như vậy, quá lỗ mãng."
"Sao có thể đi cùng bọn hắn được chứ?"
Không biết nội tình của đối phương thì phải chủ động giữ một khoảng cách mới đúng.
Làm gì có chủ động dựa dẫm, còn gọi đại ca, làm mất hết mặt mũi Giản gia.
Giản Bắc lại xem thường lo lắng của Hải lão: "Hải lão, ông ngươi yên tâm đi, bọn hắn muốn hại ta, không cần ra tay hỗ trợ, để cho ta bị quái vật đánh chết là được rồi."
Hải lão đầu đau, tên này quả đúng như trong lời đồn của gia tộc, một tên ngu ngơ.
"Bắc công tử, chỉ sợ bọn hắn có mưu đồ khác. Không nên quên thân phận của ngươi."
Giản Bắc vẫn cười ha ha, dáng vẻ không tim không phổi: "Không sao, dù sao †a cũng không có một trăm triệu viên linh thạch."
Hải lão không kìm được dậm chân, nếu tên này được một nửa muội muội của hắn ta thì Giản gia đã có thể cất cánh bay cao rồi.
HaizzII!
Hải lão biết Giản Bắc là ai, cho nên ông ta cũng lười khuyên.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Chú ý cẩn thận một chút, đến lúc đó đi tìm muội muội hắn ta nói rõ ràng vậy.
Giản Bắc khẽ mỉm cười, nhìn Kế Ngôn ngồi ở mũi thuyền, Lữ Thiếu Khanh ngồi trên mạn thuyền, còn cả Tiêu Y ngồi trên boong thuyền múa bút thành văn, trong mắt lại lóe lên quang mang khác thường.
Hắn ta võ võ vai Hải lão: "Yên tâm đi, bọn hắn không phải người xấu."
"Trực giác của ta rất chuẩn."
Trực giác? Hải lão không kìm được liếc mắt, cũng không muốn phản ứng Giản Bắc.
Hải lão vẫn không kìm được một lần nữa thuyết phục Giản Bắc: "Bắc công tử, lai lịch của bọn hắn không rõ ràng, vẫn nên cẩn thận một chút."
"Đừng nói vị Kế công tử kia, ngay cả Tiêu cô nương, tuổi còn nhỏ đã là Nguyên Anh kỳ, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào."
"Ngay cả Nam tiểu thư cũng ba mươi tuổi mới bước vào Nguyên Anh kỳ đấy"
Chưa đến hai mươi lăm tuổi đã là Nguyên Anh kỳ, truyền ra ngoài đủ để hù chết rất nhiều người.
Giản Bắc gật đầu: "Đúng vậy, cho nên, rút ngắn quan hệ với bọn hắn sẽ có lợi."
Hải lão cúi đầu nhìn Tiêu Y, không kìm được cảm thán: "Không thể không nói, Tiêu cô nương ở tuổi này đã bước vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ, thiên phú rất đáng sợ."
"Ta thấy, có lẽ vào ba mươi tuổi sẽ có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ rồi."
Lời Hải lão vừa dứt, trên người Tiêu Y bỗng nhiên truyền đến một cỗ ba động.
Loại ba động này hết sức quen thuộc, Hải lão ngây ngẩn cả người, Giản Bắc cũng ngây ngẩn cả người.
Duy chỉ có Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh thờ ơ, ngay cả ba con linh sủng cũng giống như vậy, chưa từng động đậy, ngay cả mắt cũng không mở ra.
"Nàng, nàng đây là muốn đột phá sao?"
Hải lão tê dại.
Giản Bắc cũng muốn tê dại.
Ở độ tuổi này là Nguyên Anh đã đủ đáng sợ rồi, vậy mà còn lặng lẽ muốn đột phá tiếp.
Đây là người sao?
Giản Bắc không kìm được chạy tới hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Người tốt!" Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười một tiếng, dựng ngón tay cái tự khen mình: "Soái ca cộng thêm người tốt!"
Giản Bắc lập tức xạm mặt lại, quả thật, ngươi là một soái ca, nhưng, có ai có thể khen mình như vậy không?
Linh khí cường đại gào thét tới, như nước biển chảy ngược không ngừng bị Tiêu Y hấp thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận