Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 138 - Gặp đệ tử Quy Nguyên Các



Chương 138: Gặp đệ tử Quy Nguyên CácNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Nhớ làm cho đủ cân đủ lượng đấy, bằng không ta sẽ tìm lão bản ngươi trách cứ ngươi."Mấy món Lữ Thiếu Khanh gọi được đưa lên rất nhanh. Hắn thảnh thơi nhấm nháp.Lúc còn ở trong bí cảnh, hắn không ăn được bữa nào ra hồn.Lữ Thiếu Khanh vừa ăn vừa nói thầm: "Nếu đoán được thì đã dắt sư muội theo rồi, nàng còn thiếu ta một bữa cơm. Nếu không đủ linh thạch, để cho nàng ở lại làm công trả nợ. Haizzz, tính sai mà..."Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như mình vừa mới tổn thất một trăm vạn, vô cùng đau khổ."Mình vẫn chưa suy xét chu toàn, nhất định phải kiểm điểm mới được."Lúc Lữ Thiếu Khanh vừa ăn, vừa kiểm điểm suy nghĩ chưa chu toàn, làm mình tổn thất linh thạch, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng nhốn nháo."Quản sự đâu?""Quản sự Tụ Tiên Lâu ra đây cho ta."Sau đó, giọng của Vương Nghiêu vang lên."Vài vị khách quan, các vị cần gì?"Người bên ngoài nói: "Chúng ta là đệ tử của Quy Nguyên Các, mau bưng rượu và thức ăn tốt nhất ở nơi này lên cho chúng ta.""Nếu như thất lễ với chúng ta, đừng trách chúng ta không khách sáo."Giọng điệu vô cùng cuồng vọng, không để ai vào mắt.Chỉ nghe giọng nói cũng đủ biết người bên ngoài hung hăng, ương ngạnh đến mức nào.Có điều như vậy cũng hợp với tính cách của đệ tử Quy Nguyên Các.Hung hăng, ương ngạnh, hoành hành ngang ngược.Nếu không phải thực lực Quy Nguyên Các cường đại, những đệ tử này đã bị người ta đánh chết từ lâu.Quy Nguyên Các?Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng thả lỏng.Đang lo không có cơ hội tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại dâng lên tận cửa.Lữ Thiếu Khanh từ từ dùng cơm, dỏng tai nghe đệ tử Quy Nguyên Các bên ngoài nói chuyện."Hừ, lúc ấy nếu như là ta ra tay, mặc kệ hắn ta là ai, một kiếm giết luôn.""Đúng vậy, vì giữ mặt mũi cho Lăng Tiêu Phái, ta đành phải nhịn.""Lần này xem như hắn ta gặp may mắn, lần sau gặp ta, ta không khách sáo nữa đâu.""Đứng đầu cái thá gì, đến lúc đó ta sẽ cho hắn ta biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng.""Thôi, ăn một bữa thật ngon, nghĩ ngơi và hồi phục một phen, đến lúc đó lại đi tìm bọn chúng tính sổ.""Làm cho bọn họ biết Quy Nguyên Các chúng ta không dễ bắt nạt..."Lữ Thiếu Khanh ở bên trong nghe bọn người kia nói vậy, cười lạnh liên tục.Bọn người kia, cũng chỉ dám nói mà thôi.Lữ Thiếu Khanh từ từ ăn, trong lòng cũng có cách đối phó với bọn họ.Hắn gọi Vương Nghiêu tới tính tiền, Vương Nghiêu tiện đường hỏi một câu."Lữ sư huynh, bọn họ nói tới ai ở bên ngoài vậy?"Quy Nguyên Các đệ tử ở trong đại sảnh, lớn tiếng la hét, cách mười dặm cũng nghe thấy.Lữ Thiếu Khanh nói: "Đại sư huynh chứ ai.""Kế Ngôn sư huynh?"Vương Nghiêu trợn mắt."Đúng vậy, bọn họ nói dùng một quyền là có thể đánh thắng Đại sư huynh."Vương Nghiêu càng thêm khinh thường: "Đám rác rưởi của Quy Nguyên Các mà cũng dám nói nói như vậy?""Gặp phải Kế Ngôn sư huynh, bọn chúng chạy được bao xa thì chạy.""Lữ sư huynh ngươi có định cho bọn chúng một bài học không?"Vương Nghiêu mong đợi hỏi.Lữ Thiếu Khanh là sư huynh đệ với Kế Ngôn, thân như huynh đệ ruột thịt.Có người nói xấu Kế Ngôn trước mặt Lữ Thiếu Khanh, người làm sư đệ ra tay đòi lại công bằng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.Lữ Thiếu Khanh khoát tay nói: "Dạy dỗ gì chứ. Bọn chúng thích nói thì để cho bọn chúng nói đi, đánh nhau ở đây, lão bản ngươi chịu thiệt chứ ai vào đây."Hắn liếc nhìn Vương Nghiêu: "Ngươi không phải gian tế do cách vách phái tới, muốn làm hỏng việc làm ăn của nơi này chứ?"Vương Nghiêu thổ huyết, nói cái gì vậy.Có điều, Vương Nghiêu thấy Quy Nguyên Các có bảy tám người, cũng biết Lữ Thiếu Khanh không dám ra tay cũng là chuyện bình thường.Bất quá.Vương Nghiêu thở dài trong lòng.Lữ sư huynh như vậy, thật đúng là nhu nhược.Vương Nghiêu cảm thấy, nếu có người dám nhục nhã sư huynh của mình trước mặt hắn, hắn không ra tay thì không có mặt mũi nào mà đi về."Đúng rồi, ngươi đưa cái này cho bọn chúng giúp ta."Lữ Thiếu Khanh đưa cho Vương Nghiêu một tờ giấy đã gấp lại."Đây là cái gì?""Ngươi giao cho bọn chúng giúp ta, bọn chúng sẽ tự động rời khỏi đây..."Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi khỏi, các đệ tử của Quy Nguyên Các vẫn ngồi trong Tụ Tiên Lâu ăn cơm, tám nhảm.Số linh tửu vào bụng càng nhiều, giọng nói của bọn họ lại càng lớn, cũng càng ngày càng không biết kiêng kị.Nói chuyện càng ngày càng khó nghe.Có điều, bọn họ vẫn còn giữ lại một chút lý trí.Bọn họ biết nơi này là thành Lăng Tiêu, là địa bàn của Lăng Tiêu Phái.Ở đây có rất nhiều đệ tử của Lăng Tiêu Phái ra ngoài.Lúc bọn họ khinh bỉ, khinh thường, hạ nhục Kế Ngôn, luôn dùng “hắn ta” để thay thế.Uy vọng của Kế Ngôn cực thịnh trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Lăng Tiêu Phái, là thần tượng của bọn họ.Nếu đệ tử Quy Nguyên Các dám nói xấu Kế Ngôn ở đây, chắc chắn sẽ bị rất nhiều người tấn công.Cho nên, bọn họ phải giữ vững lý trí, không dám nói tên của Kế Ngôn ra.Nhưng sau khi Vương Nghiêu biết những đệ tử Quy Nguyên Các này đang nói về ai từ miệng Lữ Thiếu Khanh.Hắn nghe thấy các đệ tử Quy Nguyên càng ngày càng càn rỡ, nói càng ngày càng dơ bẩn.Vương Nghiêu nhịn không được, đi tới trước mặt những đệ tử Quy Nguyên Các này, giao tờ giấy của Lữ Thiếu Khanh cho bọn họ.Vương Nghiêu không biết Lữ Thiếu Khanh nói thật hay là nói đùa, nhưng hắn chỉ mong Lữ Thiếu Khanh nói thật.Hắn cực kì khó chịu với đám người này.Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, hắn đã sớm ra tay cho bọn người này một bài học rồi.Hi vọng bọn chúng cút đi mau một chút.Vương Nghiêu khó chịu nói thầm trong lòng.Mà các đệ tử Quy Nguyên Các nhìn thấy nội dung viết trong trang giấy, thi nhau phẫn nộ."Chết tiệt, đang khiêu khích chúng ta hay sao?""Vô liêm sỉ, người này là ai?""Bảo hắn ta ra đây nhận lấy cái chết!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận