Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1456: Kế Ngôn xuất hiện

Chương 1456: Kế Ngôn xuất hiệnChương 1456: Kế Ngôn xuất hiện
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng sáng ngời, như một vầng mặt trời bất ngờ xuất hiện khi bầu trời như bị mây đen che lấp, tỏa ra hào quang chói lòa, khiến cho tất cả mọi người đều theo bản năng mà che mắt lại.
Hào quang chợt lóe lên, sau đó như có một cơn lốc gào thét ập tới.
Phụt!
Đòn tấn công của Công Tôn Liệt như tuyết mùa xuân gặp mặt trời, lập tức tan rã.
Sức mạnh cường đại như sóng lớn tận trời cuốn tới, dường như có thể xé nứt cả thiên địa, hủy diệt hết thảy. Sắc mặt Công Tôn Liệt hoàn toàn thay đổi, đối mặt với sức mạnh này, hắn ta cảm nhận được hơi thở của tử vong. "Đáng, đáng chết!"
Công Tôn Liệt hét lớn một tiếng, hai tay mở ra, khí tức toàn thân bộc phát ầm ầm.
Khí tức cường đại lưu chuyển giữa thiên địa, một vâng hào quang chói sáng phóng lên tận trời.
Cảm nhận được khí tức của Công Tôn Liệt, cả đám người đều giật nảy cả mình.
Ngay cả Ngao Đức cũng không nhịn được mà sa sầm mặt.
"Hắn... hắn ta, không ngờ đã là cảnh giới Nguyên Anh tầng chín?"
"Đáng sợ thật, là Nguyên Anh tầng chín thứ tư trong năm nhà ba phái đấy."
"Không ngờ lại ẩn giấu sâu như vậy. Lòng dạ sâu thật đấy."
Đám người nghị luận ầm ÿ, ai cũng bị thực lực của Công Tôn Liệt dọa cho kinh ngạc chấn động.
Nhưng một khắc sau, không đợi mọi người chấn kinh xong, toàn thân Công Tôn Liệt bỗng bắn ra vô số máu tươi, như vòi sen xả lên trời thành một màn sương máu.
Ầm!
Công Tôn Liệt bị đánh bay lên không trung, phun ra mấy ngụm máu, rồi rơi bịch xuống đất như đã mất đi tri giác.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.
Bọn họ đổ dồn hết ánh mắt vào một vị công tử áo trắng.
Tiêu Y ngọt ngào gọi: "Đại sư huynhl"
Tiêu Y yên một trăm cái tim rồi, có hai vị sư huynh ở đây, trừ phi Luyện Hư đến chứ không ai ở đây có thể nhấc được sóng gió nữa rồi.
Giản Bắc lặng câm. Xem như hắn ta đã hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh cứ như Lã Vọng ôm cần.
Có vị cao thủ như Kế Ngôn xuất hiện, đừng nói là Công Tôn Liệt là Nguyên Anh tầng chín, dù Ngao Đức cũng là Nguyên Anh tầng chín cũng vô dụng.
Đây chính là Hóa Thần, vũ khí hạng nặng đó.
Cho dù là năm nhà ba phái bọn họ cũng không dám tùy tiện đắc tội với một tôn cao thủ Hóa Thần.
Đánh không lại, hoàn toàn có thể chạy trốn. Hóa Thần trốn trong bóng tối đánh lén, không ai chịu nổi.
Ánh mắt của Kế Ngôn đảo quanh, ai cũng cảm thấy nhoi nhói như bị dao đấm, không dám nhìn thẳng vào hắn ta.
Có tiếng Lữ Thiếu Khanh truyền âm cho Tiêu Y: "Còn không mau đi xử lý Trương Tòng Long đi?"
"Nếu còn thua, ta đánh muội!"
Dưới mặt đất, Trương Tòng Long trợn trừng trừng hai mắt, gân xanh trên trán nhô lên, nhìn thân hình trên trời mà không thể tin nổi.
"Kế... Kế Ngôn!"
Sắc mặt dữ tợn, trong lòng gào thét.
Gã ta điên cuồng rồi.
Kế Ngôn xuất hiện, vẫn dáng vẻ lạnh lùng, bình tính lạnh nhạt như trước kia.
Khí tức toàn thân mờ mịt mà cường đại.
Kế Ngôn không hề cố gắng che giấu khí tức của mình, dù không thể cảm nhận được thực lực thật sự của Kế Ngôn, nhưng chỉ cần là người bình thường cũng có thể cảm nhận được sự cường đại của hắn ta.
Tựa như kiếm thần trên chín tầng trời lăng không giáng thế trấn áp thiên hạ.
Kế Ngôn vừa ra tay, Công Tôn Liệt thân là Nguyên Anh kỳ tầng chín dễ dàng bị đánh thủng, ngất đi.
Đây không phải chuyện Nguyên Anh hậu kỳ bình thường có thể làm được.
Trương Tòng Long có vài suy đoán về thực lực của Kế Ngôn.
Nhưng suy đoán này đã dọa cho vị Đại sư huynh của Quy Nguyên Các không sợ trời không sợ đất là gã ta đây sợ hết hồn.
Thật đáng sợ, thậm chí gã ta còn không dám nghĩ nữa. Trong lòng gã ta trào lên ghen ghét, oán hận, thậm chí còn cả kính sợ mà chính gã ta cũng không biết, đủ loại cảm xúc đan xen, không ngừng căn xé nội tâm gã ta khiến cho gã ta vô cùng khó chịu.
Gã ta tự nhận từ khi mình đến học viện Trung Châu, thực lực tăng mạnh, tốc độ đột phá vượt xa tưởng tượng của mình.
Gã ta còn tưởng mình đã tới được Thánh địa tu luyện tốt nhất rồi, chắc chắn sẽ bỏ xa Kế Ngôn đã lâu không gặp.
Từ đây song phương sẽ là người của hai thế giới khác nhau, một người ở trên trời nhìn xuống đất, một người ở dưới đất ngửa mặt nhìn lên trời.
Hiện giờ xem ra, gã ta và Kế Ngôn quả thực đã là người của hai thế giới khác nhau, nhưng gã ta lại là người ngửa cổ nhìn lên trời.
Nghĩ lại mình từng nói Kế Ngôn không phải đối thủ của mình, Trương Tòng Long chợt cảm thấy mình đúng là một tên hề.
Tiêu Y từ trên trời giáng xuống trước mặt Trương Tòng Long.
Trương Tòng Long nghiến răng nhìn Tiêu Y, trong lòng khó chịu muốn phát điên.
Chẳng những gã ta bị Kế Ngôn ném lại xa mà thậm chí còn không phải là đối thủ của Tiêu Y nữa.
"Kế Ngôn là cảnh giới gì?"
Tiêu Y giơ thân kinh chuyên lên, cười híp mắt trả lời: "Ngươi đoán xeml"
"Ngươi... !" Lúc này, thấy sắc mặt của Tiêu Y thật ghê tởm, gã ta tức giận phụt máu xông tới.
Không chờ gã ta kịp phản ứng lại, Tiêu Y đã đập mạnh cục gạch xuống.
"A"
Trương Tòng Long kêu thảm, như bị đánh thật mạnh. Gã ta đang dốc hết sức áp chế kiếm ý của Tiêu Y, không cách nào động đậy, lúc này chỉ có thể cố nhịn mà nhìn cục gạch nện xuống.
Thần kinh chuyên có lai lịch lớn, đến cả Lữ Thiếu Khanh cũng bị nó nện cho nổ đom đóm mắt.
Trương Tòng Long bị đánh một cái, hai mắt nổ sao, sắp hôn mê luôn rồi.
Thấy Trương Tòng Long còn chưa bất tỉnh, Tiêu Y lại tới.
Lần này hai mắt Trương Tòng Long trợn lên trắng dã, đầu sưng nổi cục, gã ta hoàn toàn ngất đi. Trước đôi mắt chăm chú của tất cả mọi người, Tiêu Y cầm thần kinh chuyên mà Tiểu Bạch ném tới đánh cho Trương Tòng Long bất tỉnh nhân sự.
Đánh xong, nàng lẩm bẩm: "Thật thoải mái!"
Sau đó, nàng lại đập xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận