Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1460: Ta muốn lệnh bài thệ ước

Chương 1460: Ta muốn lệnh bài thệ ướcChương 1460: Ta muốn lệnh bài thệ ước
"Ngươi có ý gì?" Công Tôn Liệt biến sắc, lập tức cảnh giác.
Nhưng hiện tại hắn ta đã bị hạ cấm chế, không khác gì người phàm, Lữ Thiếu Khanh muốn chơi chết hắn ta rất dễ dàng.
Lữ Thiếu Khanh cười híp mắt nói: "Công Tôn gia các ngươi, ngoài dòng chính ra, hình như các dòng khác đều không thể ra sức, phải không?"
"Nhưng tộc nhân chỉ thứ của các ngươi đều rất cầu tiến, trong đó cũng có một nhân tài, chưa đến bốn mươi tuổi đã là cảnh giới Trung Kỳ tâng sáu.
"Nếu ta nhớ không nhầm, người này tên Công Tôn Từ, phải không?" "Tuổi nhỏ anh hùng mà. Nghe nói người này từng tuyên bố trước mặt mọi người, trước năm mươi tuổi sẽ tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó đuổi kịp Mị Càn”"
"Chậc chậc, ngạo khí ngát trời, không hổ là người của gia tộc lớn."
"Ngươi nói xem, nếu ngươi xảy ra chút vấn đề ở đây, liệu hắn ta có được đãi ngộ giống như Cảnh Mông không?"
Cảnh Mông, cao thủ chỉ thứ Cảnh gia, vì dòng chính Cảnh gia không có cao thủ mà hẳn ta được Cảnh gia ủng hộ.
Công Tôn Liệt là người thông minh, cái tên Cảnh Mông này vừa được nhắc đến, hắn ta lập tức hiểu ý của Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng hắn ta vốn lòng dạ thâm sâu, rất nhanh đã tỉnh táo lại, đè nén nỗi bất an trong lòng xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi dám ra tay với ta?"
"Ngươi thật sự cho rằng Công Tôn gia chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Sau đó, hắn ta lại nhìn sang Giản Bắc và Giản Nam: "Nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, Giản gia các ngươi cũng sẽ không tốt hơn đâu."
Đương nhiên Giản Bắc biết đạo lý này: "Đại ca, huynh chớ làm loạn."
"Nếu huynh muốn giết hắn ta thì tìm nơi xa xa một chút hãng giết."
"Ai nói ta muốn giết hắn ta?" Lữ Thiếu Khanh bĩu môi.
Giết Công Tôn Liệt chẳng có tí lợi ích gì với hắn cả, ngược lại còn chọc cho Công Tôn gia dốc toàn lực trả thù, dù là phái Lăng Tiêu ở Tê Châu cũng không chịu nổi lửa giận của Công Tôn gia.
Nghe được Lữ Thiếu Khanh nói không giết mình, trong lòng Công Tôn Liệt yên tâm hơn rất nhiều, cái eo càng thẳng tắp, lần nữa nhắc lại thái độ và lập trường của mình: "Về lệnh bài thệ ước, ngươi đừng có nằm mơi"
Lữ Thiếu Khanh cười ha ha, hơi khinh miệt hỏi: "Còn nói ngươi là người thông minh nữa, cả chuyện này mà ngươi cũng không tìm hiểu sao?"
"Ngoài ý muốn, không nhất định phải chơi chết ngươi, có đôi khi thân thể xảy ra chút vấn đề cũng có thể gọi là ngoài ý muốn."
"Thực lực vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới này, cả đời trì trệ không tiến bộ nổi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Giọng nói rất nhẹ, lại như một trận cuồng phong thổi qua, khiến cho Công Tôn Liệt cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Nếu hẳn ta kẹt lại ở cảnh giới này cả đời, thực lực không thể tiến thêm một bước, thà rằng giết hắn ta đi còn hơn.
Biết trước phong cảnh rực rỡ phía trước mà bị chặn ngoài cửa, cảm giác này sống không bằng chết.
Công Tôn Liệt phân nộ nhìn chằm chăm Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi dám? Ta..."
Lữ Thiếu Khanh ngắt lời hắn ta, nói tiếp: "Có cái gì mà không dám? Dù sao ta cũng đã đắc tội với Ngao gia rồi, đắc tội thêm với một Công Tôn gia thì cũng có làm sao?"
"Vừa rồi có nhìn thấy sư huynh của ta hay chưa? Sư huynh ta rất nhỏ mọn, cực kỳ bao che khuyết điểm, Ngao Đức kia bắt nạt sư muội ta đã bị huynh ấy đánh cho gần chết rồi."
"Một vị Hóa Thần, thần không biết quỷ không hay động tay động chân với thân thể ngươi một chút, không ai nhìn ra được phai không?"
"Công Tôn gia các ngươi không có chứng cứ, dám ra tay với chúng ta soa?"
Lời này lại khiến cho toàn thân Công Tôn Liệt phát lạnh, ngay cả Giản Bắc bên cạnh cũng không nhịn được mà chậc chậc: "Đại ca, huynh thật hèn hạ!"
Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Công Tôn Liệt: "Đã nói đến đây rồi, cho ngươi một khắc."
"Ngươi là người thông minh, tự cân nhắc đi."
Sau đó liền tránh ra một bên kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Công Tôn Liệt bỗng nhiên nói: "Trả nhãn trữ vật cho tai"
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì cười lên. Quả nhiên là người thông minh, nhanh như vậy đã suy nghĩ kỹ.
Hắn ném nhãn trữ vật cho Công Tôn Liệt: "Viết thư đi, ta cho người đưa đi"
Đã quyết định rồi, Công Tôn Liệt cũng không do dự, chẳng mấy chốc đã viết xong thư giao cho Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh ném cho Giản Nam: "ĐI, đưa thư."
Giản Nam quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng từ chối: "Ta không phải hạ nhân của ngươi!"
"Đây là yêu cầu hợp lý, đừng quên cam đoan của ngươi!"
Giản Bắc ở bên cạnh hô hào: "Tiểu muội, đi đi, đưa thư giúp hắn, thuận tiện nói cho Công Tôn gia chủ biết việc này không liên quan đên chúng ta."
Bị đại ca ép, cuối cùng Giản Nam không thể không làm người đưa thư. "Tốt, chiêu đãi Công Tôn huynh cho tốt đi." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói với Giản Bắc, sau đó đi sang một bên kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Hôm nay lấy được ba cái nhẫn trữ vật của ba người Ngao Thương, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên vỗ đầu mình một cái: "Mẹ nó, quên mất Ngao Đức."
"Ôi, tính sai rồi."
Lữ Thiếu Khanh lắc lắc đầu bắt đầu kiểm kê. Thực ra nhãn trữ vật của Ngao Thương, Ngao Tuyền và Ngao Lương cũng chẳng tính là phong phú.
Ngao Thương thân là đệ tử dòng chính, lại là đệ đệ của Ngao Đức, thì nhiều hơn một tí, cũng chỉ có hơn hai trăm vạn viên linh thạch, cộng thêm một đống vật liệu cũng chưa đáng giá nổi ngàn vạn.
Ngao Tuyền và Ngao Lương thì kém hơn một chút, hai huynh đệ cộng lại còn không bằng Ngao Đức.
Kiểm kê xong xuôi, Lữ Thiếu Khanh có được ba trăm vạn viên linh thạch và một đống vật liệu.
Mặc dù giá trị vật liệu đã vượt quá ngàn vạn, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn thở dài: "Chỉ nghèo thế thôi à?"
Hắn không có ý định bán vật liệu, cứ giữ lại đã, sau này thế nào cũng cần dùng đến.
Tính đến tiền đặt cược, hơn một ngàn ba trăm vạn viên linh thạch, trong đó còn có năm trăm vạn viên linh thạch là do Ngao Đức cược.
Cộng thêm một ngàn tám trăm vạn viền thuộc, tổng cộng Ngao Đức đã đưa cho hắn hơn hai ngàn vạn linh thạch.
"Người tốt, người tốt, từ nay về sau Ngao gia đều là người tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận