Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 141 - Cướp sạch



Chương 141: Cướp sạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHắn vừa cướp vừa coi thường: "Để nhiều nhiều linh thạch dự phòng không được sao? Cứ đòi mấy thứ đồ đạc này."Ngay cả quần áo của Thương Chính Sơ cũng nhanh chóng bị lột sạch.Ngay cả mấy món nhỏ có tác dụng phòng ngự trên người cũng bị lấy đi, không chừa lại thứ gì.Lữ Thiếu Khanh nhìn Thương Lăng chỉ còn lại có một cái quần lót.Lữ Thiếu Khanh trầm mặc, trong lòng suy tư.Cuối cùng vẫn nói: "Thôi, tha cho gã ta một mạng.""Lão già Thương Chính Sơ còn ở đây, giết của hậu nhân của ông ta, chỉ sợ sẽ bị để mắt."Sự kiện Tân Chí nói cho hắn biết, giết hậu nhân của Nguyên Anh, sẽ gây ra rất nhiều phiền phức kèm theo.Bây giờ hắn vẫn còn một cọc phiền toáichưa giải quyết đây.Không cần tiếp tục chọc vào Thương Chính Sơ.Để cho Đại sư huynh xử lý lão già Thương Chính Sơ đi.Lữ Thiếu Khanh xoay người rời khỏi, bóng dáng chậm rãi biến mất trong đại trận."Hi vọng những người khác của Quy Nguyên Các đừng làm cho ta thất vọng."Mấy canh giờ trôi qua, đại trận tan mất, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh cũng xuất hiện.Đệ tử Quy Nguyên Các t nằm la liệt trên đất, tất cả đã hôn mê.Hơn nữa, bọn họ gặp cùng một cảnh ngộ, tất cả mọi người chỉ còn lại có một cái quần lót, tất cả mọi thứ trên người bị cướp sạch không còn.Khóe miệng các đệ tử có máu tươi, ai cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau.Lữ Thiếu Khanh nhìn bọn họ, hừ lạnh: "Để các ngươi lại cho sư muội."Tiếp đó, hắn vừa xóa sạch dấu vết trận pháp, vừa mắng."Không ai thích linh thạch hay sao?""Tất cả mọi người cộng lại còn chưa được một vạn viên linh thạch, một đám quỷ nghèo.""Một đống tài liệu, pháp bảo, bán đi phiền biết bao nhiêu..."Lữ Thiếu Khanh bận rộn cả ngày trở lại môn phái.Hắn cướp sạch mười mấy đệ tử của Quy Nguyên Các, việc bán tang vật đã tiêu tốn không ít thời gian của hắn."Cũng hay, nhờ vậy, trên tay ta đã có bốn vạn, sắp được năm vạn linh thạch rồi.""Tốt lắm, còn có vài ngày nữa là có thể sử dụng nhẫn thời gian, nghỉ ngơi thêm rồi tính vậy."Sau khi Lữ Thiếu Khanh mỹ mãn trở về, cảm thấy mình nên ngủ bù.Tuy tu sĩ không cần nghỉ ngơi, chỉ cần tĩnh tọa một lát là có thể phục hồi tinh thần.Nhưng Lữ Thiếu Khanh thì không như vậy, tu luyện gì gì đó chỉ cần tu luyện trong nhẫn thời gian là đủ rồi.Bình thường, hắn có thể không tu luyện thì sẽ không tu luyện.Sống cuộc sống y hệt phàm nhân.Hắn bước đến dưới tàng cây, nằm lên võng, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.Tiêu Y đang nằm úp sấp trên bàn học ở trong phòng, khuôn mặt u sầu.Tóc rối bời, chẳng có lòng dạ nào mà chải chuốt, Tiểu Hồng nằm nghỉ ngơi trên đầu nàng.Trên trang giấy Tiêu Y đặt trên bàn chỉ có vẻn vẹn hai chữ."Tâm đắc!"Sau đó thì trống không.Tiêu Y kêu thảm: "Làm sao bây giờ?""Tiểu Hồng, ta không biết viết.""Hai vạn chữ, hai vạn chữ nhiều đến cỡ nào? Ta nghĩ suốt một buổi tối, đầu sắp nổ tung rồi cũng chưa biết chữ thứ ba phải viết gì.""Làm sao bây giờ? Tiểu Hồng, ta sắp chết rồi."Tiêu Y khóc không ra nước mắt.Sao lúc trước mình lại ngu ngốc như vậy, chọc vào Nhị sư huynh làm chi?Tâm đắc, cái gì là tâm đắc?Ta thì biết gì về tâm đắc chứ.Ta chỉ biết thương tâm.Bây giờ ta cũng rất thương tâm.Lúc tối, sau khi Tiêu Y về cùng với chưởng môn, sư phụ, những người khác hộ tống Kế Ngôn đi một chỗ kín đáo hơn bế quan, cũng ở lại làm hộ pháp.Nàng một mình trở về, sau khi trở về, nghĩ đến hai vạn chữ tâm đắc, không có lòng dạ nào mà đi ngủ, vô cùng hốt hoảng.Bắt đầu thử viết.Nhưng mà thời gian một đêm đã trôi qua, nàng chỉ mới viết hai chữ.Tâm đắc!Tiêu Y nằm úp sấp trên bàn, càng nhìn hai chữ này càng cảm thấy chúng nó giống hai chữ khác.Bi thảm!"Ta thảm quá đi thôi!"Tiêu Y tiếp tục kêu gào, nàng đã không biết đây là lần thứ mấy mình kêu rên rồi.Nàng đã kêu rên suốt một buổi tối, cũng chỉ có thể kêu rên hai chữ này.Tiểu Hồng bất thình lình vỗ cánh, nhanh chóng bay khỏi đầu nàng."Tiểu Hồng, ngươi muốn đi đâu?"Tiêu Y vội vàng đi theo.Nàng phát hiện Tiểu Hồng bay ra bên ngoài, trong lòng vui vẻ: "Chẳng lẽ là Nhị sư huynh đã về?"Sư phụ không có ở đây, Đại sư huynh cũng không có ở đây.Tối hôm qua, cả Thiên Ngự Phong to như vậy chỉ có một mình nàng và một con chim.Cực kỳ cô đơn.Tiêu Y ra ngoài theo Tiểu Hồng, thấy Lữ Thiếu Khanh nằm trên võng.Trong lòng không biết vì sao, tâm trạng vốn đang buồn bực lại chợt sáng bừng lên như thời tiết lúc này."Nhị sư huynh!"Tiêu Y cất bước chạy tới.Nàng lắc lắc võng: "Nhị sư huynh, huynh về lúc nào vậy?""Xéo đi xéo đi." Lữ Thiếu Khanh không quay đầu lại: "Đừng có làm phiền ta.""Viết tâm đắc xong rồi hả?"Vừa nói tới tâm đắc, tâm trạng của Tiêu Y lập tức thay đổi.Vừa rồi vẫn còn trời quang mây tạnh, giờ đã chuyển sang mây đen dầy đặc.Vô cùng thương tâm.Tiêu Y nước mắt lưng tròng nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, có thể không viết hay không? Ta đâu có biết viết."Lữ Thiếu Khanh vẫn nghiêng thân, nói: "Không có cách nào, chuyện này đã thuộc quyền quản lý của Đại sư huynh, ta không giúp được đâu. Thừa dịp Đại sư huynh bế quan tu hành, muội mau viết cho xong mới là lẽ phải."Tiêu Y tiếp tục lắc võng: "Chỉ cần huynh gật đầu, chắc chắn Đại sư huynh sẽ tha cho ta."Lữ Thiếu Khanh nói: "Ta không đồng ý, ai bảo muội dám trêu chọc ta? Không cho muội một bài học, làm sao muội nhớ được?"Tiêu Y bán manh, làm nũng, nhưng mà chiêu này không có tác dụng gì với Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh thậm chí chẳng thèm mở mắt.Tiêu Y tức giận: "Nhị sư huynh, huynh xấu lắm.""Đúng rồi đó, nam nhân không xấu thì nữ nhân không thương. Đi đi, muội giận thì đi chỗ khác đi, đừng có phiền ta nữa."Lần này, Tiêu Y không giận nổi nữa.Nhị sư huynh như vậy, quả thật làm cho người ta giận đến nghiến răng, mà lại không làm gì được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận