Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1483: Người là người tốt, chim là chim tốt

Chương 1483: Người là người tốt, chim là chim tốtChương 1483: Người là người tốt, chim là chim tốt
Sắc mặt Bao Dịch trở nên trắng bệch, kết quả này, hắn ta khó mà tiếp nhận, nhưng lại không thể không tiếp nhận.
Ai ngờ linh sủng của hắn ta lại thua linh sủng của Lữ Thiếu Khanh.
Giản Bắc nghe vậy, nở nụ cười khổ, lại một đệ tử của ngũ gia tam phái thua Lữ Thiếu Khanh.
Lần này chẳng lẽ hắn lại lấy được về tay một lệnh bài Thệ Ước nữa sao?
Vê phần Giản Nam, thần sắc càng thêm phức tạp.
Bao Dịch đánh cược bại, trong nội tâm nàng ta không biết là vui hay là thất vọng. Nhưng bất kể như thế nào, Lữ Thiếu Khanh lại có thể dùng phương thức này thắng Bao Dịch, trong nội tâm nàng ta cũng không thể không bội phục.
Không ai ngờ linh thú bên người hắn †a cũng lợi hại như vậy.
Giản Nam nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, nàng ta có loại cảm giác, dường như nàng ta khó mà thoát khỏi lòng bàn tay Lữ Thiếu Khanh.
Nếu đã vây, làm theo ý đại ca, nhịn một chút vậy.
Giản Nam trong lòng yên lặng tự nói.
Lữ Thiếu Khanh bên này đưa tay ra với Bao Dịch: "Ngươi thua, thực hiện lời hứa của ngươi đi."
Lấy được ba ngàn vạn, Lữ Thiếu Khanh không quên tán dương Bao Dịch, gắn mác người tốt lên: "Người tốt!" "Chim của ngươi cũng là chim tốt!"
Bao Dịch rất khó chịu: "Bớt nói nhiều lời, ngươi còn muốn ta làm gì?"
"Đơn giản, truyền tin về cho sư phụ ngươi, bảo ta muốn một lệnh bài Thệ Ước."
"Cái gì?" Bao Dịch lại một lần nữa kêu lên, đến lúc này rồi mà vẫn còn nhớ nhung lệnh bài Thệ Ước phái bọn hắn?
"Sư phụ ta sẽ không đồng ý, ngươi chết cái suy nghĩ này đi."
Lữ Thiếu Khanh không giải thích với Bao Dịch, chỉ đem lời thề ra để dọa hắn ta: "Ngươi đã thề rồi, không thực hiện, ngươi tự cân nhắc đi."
Đáng chết!
Bao Dịch lại có kích động muốn xuyên không, thực sự hi vọng có thể xuyên trở về quá khứ tát cho mình một cái.
Nhưng hắn ta đã thề, không thể không tuân, cuối cùng chỉ có thể dựa theo ý của Lữ Thiếu Khanh truyền tin về.
"Muốn lệnh bài Thệ Ước, ngươi nằm mơ!" Sau khi Bao Dịch truyền tin về, một lần nữa khó chịu nói với Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh không trả lời vấn đề này, hắn khoan thai đi vào trong lương đình ngồi xuống, một lần nữa bảo Giản Nam giúp hắn pha trà lột linh đậu.
Bao Dịch nhìn Giản Nam như thị nữ thiếp thân phục thị bên cạnh Lữ Thiếu Khanh thì hoàn toàn nát tim.
Đây là việc đường đường đại tiểu thư Giản gia nên làm sao?
Bao Dịch không chịu nổi, gầm thét với Giản Bắc: "Ngươi chẳng lẽ bằng lòng nhìn thấy muội muội ngươi như vậy à?" "Bên ngoài nói ngươi bán muội cầu vinh, quả thật như thết"
"Vô năng, nhu nhược!"
Giản Bắc bị mắng không vui: "Ngươi biết cái gì, bớt ở chỗ này lầu bầu đi."
"Còn nữa, ngươi thua, ngươi gọi ta ca"
Bao Dịch sắc mặt cứng đờ, hắn ta còn lớn tuổi hơn Giản Bắc một chút, bảo hắn ta gọi Giản Bắc là ca, hắn ta không làm được.
Hảẳn ta dứt khoát quay mặt qua chỗ khác, giở trò vô lại: "Trước đó chẳng qua chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ngươi tưởng thật à?"
Giản Bắc ngạc nhiên, không thể tin được: "Ngươi lại quyt nợ?”
Ngươi thân phận gì, quyt nợ thế này không sợ thành trò cười à? Lúc này, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền đến: "Nhìn đi, ta nói rồi mà, cam đoan của người Trung Châu các ngươi chẳng có tác dụng quái gì cả, không đáng tin cậy chút nào, vẫn nên thề thì hơn."
Giản Nam nghe vậy, muốn cầm linh đậu trong tay nện lên mặt Lữ Thiếu Khanh.
Tên đáng ghét, động một chút là lại ngầm châm biếm nàng ta, quá đáng giận, quá đáng ghét.
Bao Dịch vốn đang khó chịu, Lữ Thiếu Khanh mở miệng, khiến hắn ta càng thêm khó chịu.
"Lần này coi như số ngươi gặp may, làm lại một lần nữa, ngươi nhất định sẽ thua."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Một lần nữa? Có điều lần này cần một trăm triệu viên linh thạch, ngươi dám không?"
Bao Dịch lập tức ngậm miệng lại.
Ba ngàn vạn viên Linh thạch là hắn †a góp nhặt rất lâu mới tích trữ được, vốn lần này định khi xuất quan đi mua ít trang bị.
Kết quả hắn ta thua sạch ở đây, còn phải dứt bỏ các loại pháp khí, vật liệu khác trong tay nữa, nói hắn ta hiện là kẻ nghèo rớt mồng cũng chưa đủ.
Trong tay không có tiền, nói chuyện cũng không mạnh miệng được.
Cuối cùng, hắn ta chỉ có thể phản kích Lữ Thiếu Khanh về chuyện lệnh bài Thệ Ước: "Hừ, muốn lệnh bài Thệ Ước của phái chúng ta? Ngươi không thử lấy tấm gương để soi đi?"
"Trước mặt Chân Vũ viện ta, ngươi là cái quái gì." Bao Dịch thua, trong lòng cực kỳ không phục.
Hắn ta không ngừng có ý đồ lấy lại danh dự từ lời nói.
Nhưng loại hành vi này của hắn ta trong mắt Lữ Thiếu Khanh, Giản Bắc và Giản Nam giống như một kẻ thua mà không chịu nhận, như một bát phụ đang chửi đổng.
Giản Nam nhíu mày, càng không có hảo cảm với Bao Dịch.
Giản Nam cũng không kìm được sinh lòng khinh bỉ, như vậy mà muốn theo đuổi muội muội của ta?
Nghĩ hay lắm!
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vốn không muốn để ý đến Bao Dịch.
Dù sao Bao Dịch cũng đến cửa tìm hắn gây chuyện, không lột quần lót hắn †a coi như hắn ta may mắn rồi.
Lấy của hắn ta ba ngàn vạn coi như cũng tạm được.
Nể tình hắn ta là Đại sư huynh Chân Vũ viện nên chừa cho hắn ta chút mặt mũi.
Giờ hắn ta lại như một bát phụ, xem ra vẫn chưa rút được kinh nghiệm rồi.
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, nói với Giản Nam: "Ngươi xem, tên này thua không nhận y như đàn bà, mất mặt quá."
Giản Nam không kìm được mở miệng, uốn nắn Lữ Thiếu Khanh: "Cho dù có là nữ nhân thì cũng thua được nhận được."
"Ngươi." Bao Dịch thổ huyết.
Đồng thời trái tim hắn ta càng thêm bị đả kích, đang không ngừng chảy máu. Người mình thích lại nói vê mình như vậy, thế giới này đã không còn hi vọng gì nữa, hủy diệt đi.
Lữ Thiếu Khanh lại nói với Giản Bắc: "Tên này căn bản không thích muội muội ngươi, sau này bảo hẳn ít đến đây thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận