Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1488: Có người muốn đánh bại Đại Ma Vương ngươi

Chương 1488: Có người muốn đánh bại Đại Ma Vương ngươiChương 1488: Có người muốn đánh bại Đại Ma Vương ngươi
"Nam nhân Trung Châu chúng ta đều là nam nhân tốt!" Tiêu Y bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Giản Bắc thấy thế, không được, loại quan niệm này nhất định phải thay đổi. Đang lúc hắn ta định tiếp tục nói vài lời tốt đẹp giúp nam nhân Trung Châu thì bên ngoài đột nhiên có một đạo lưu quang bay vào, Giản Bắc tiếp được, đây là tin tức người bên ngoài truyền cho hắn 1a. Sau khi hắn ta nhận được truyên tin, sắc mặt hắn ta biến đổi. Sau đó nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh: "Đại ca, ngươi có phiền phức lớn rồi. Ngữ khí có mấy phần cười trên nỗi đau của người khác.
"Chuyện gì?" Tiêu Y là người đầu tiên mở miệng, không có kinh hoảng, ngược lại có mấy phần chờ đợi.
Sắp có chuyện vui sao?
Về phần sẽ mang đến phiền phức gì đó cho Lữ Thiếu Khanh, Tiêu Y chẳng hề lo lắng chút nào.
Phiền toái gì Nhị sư huynh không giải quyết được?
Bên này Lữ Thiếu Khanh bình tĩnh nhai linh đậu: "Chuyện gì?"
Trên thực tế, thần thức hắn vừa quét qua, tình hình trăm ngàn dặm xung quanh đã nắm rõ mười mươi, bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn đều đã biết.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh rơi lên người Giản Nam. Giản Nam toàn thân áo trắng, da thịt như tuyết, thanh lệ thoát tục, dung nhan tuyệt mỹ, tựa như tiên nữ nhân gian.
Lữ Thiếu Khanh đã gặp qua không ít mỹ nữ, trong đó Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm là tuyệt sắc nhất.
Đến Trung Châu này, so với người của những châu khác, Hạ Ngữ, Tuyên Vân Tâm vẫn chiến thắng, một đường tuyệt trần, cùng với Giản Nam xứng danh ba người đứng đầu trên Phong hoa bảng.
Nếu nói Hạ Ngữ giống như một đóa bách hợp ôn nhu yên tĩnh, Tuyên Vân Tâm là một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, vậy thì Giản Nam chính là một đóa hoa mai cao ngạo lãnh đạm.
Dung mạo, khí chất của ba người ngang nhau, nhưng có điểm khác biệt riêng. Sở dĩ Giản Nam xếp hạng nhất, phần nhiều là vì nàng ta là người của ngũ gia tam phái.
Hồng nhan họa thủy!
Trước mắt, chuyện trước đây Lữ Thiếu Khanh trải qua sẽ phải trải qua thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, Lữ Thiếu Khanh nhìn Giản Nam, khóe môi hơi nhếch lên, đây cũng là hiệu quả hắn mong muốn.
Hắn đưa Giản Nam đi dạo phố để Thiên Cơ Giả tạo ra nhiều tin đồn như vậy là giúp bọn hắn kiếm tiền sao?
Không phải vì chuyện này.
Đám Trư ca kia còn không hành động, hắn còn phải nghi ngờ Phong hoa bảng không biết có thật không.
Sự chú ý của Giản Nam thì hơi khác, nàng ta quay đầu lại, lập tức đối mặt với ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh.
Trong ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh ẩn chứa ánh mắt khác thường khiến trái tim Giản Nam nhất thời đập kịch liệt.
Tên này định làm gì?
Nàng ta muốn hung tợn trừng mắt ngược trở về, nhưng không biết vì sao, nàng ta không có dũng khí đó, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt, vội vàng dời ánh mắt đi.
Đồng thời, Giản Bắc cũng mở miệng nói rốt cuộc là chuyện gì.
"Đại ca, ngươi cả ngày khi dễ muội muội ta, bên ngoài bây giờ đều biết, những người ngưỡng mộ muội muội ta liên hợp lại muốn đánh bại Đại Ma Vương ngươi."
Sau khi Tiêu Y nghe xong hai mắt lập tức trợn tròn, bắn ra ánh mắt hưng phấn. "Lại muốn tới sao?"
"Cái gì lại muốn tới?" Giản Bắc nghi ngờ, tâm tư hóng chuyện cũng dân dần dâng lên: "Tiêu muội muội, chẳng lẽ trước kia đại ca cũng gặp qua: loại chuyện này?"
"Không nói cho ngươi."
Một câu lập tức dập tắt lửa nhiều chuyện của Giản Bắc, Giản Bắc chỉ có thể tiếp tục nói về chuyện trước mắt: "Đại ta, †a nhận được tình báo đáng tin, bọn hắn đã bắt đầu đi về hướng này rồi."
"Lần này người tới rất nhiều, chí ít cũng có ba, bốn trăm người, thậm chí còn nhiều hơn."
"Đại ca, ngươi chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Trong lòng Giản Bắc mừng thầm, nhiều người tới cửa như vậy ngươi làm thể nào để làm ngư ông đắc lợi nữa? Nhiều người như vậy, đó là cỗ sức mạnh cực kỳ to lớn.
Giản Bắc cảm thấy mình có hi vọng có thể thăm dò rõ ràng thực lực của Lữ Thiếu Khanh rồi.
Hắn ta không tin lần này Lữ Thiếu Khanh còn có thể ẩn giấu thực lực.
Sau khi Giản Bắc nói rõ ràng, sắc mặt Giản Nam cũng biến hóa.
Nhiều người đến cửa như vậy, áp lực thật to lớn.
Cho dù là một vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cảnh tầng chín cũng không thể không cẩn thận ứng phó.
Nhưng vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lại rất bình tĩnh, vẫn nhà nhã ăn linh đậu, uống nước trà, giống như chuyện sắp xảy ra không liên quan gì đến hắn.
Giản Bắc thấy thế, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ: "Đại ca, ngươi không sợ?"
Người bình thường gặp phải tình huống này, cho dù tâm tính có tốt cũng phải nghiêm túc hơn.
Nhưng dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh lại không thèm để tâm nên không thể không khiến Giản Bắc thấy kỳ quái.
"Sợ cái gì?" Lữ Thiếu Khanh chậm từ tốn nói: "Nơi này là Giản gia, bọn hắn còn dám xông tới hay sao?"
"Phụt!"
Giản Bắc phun ra một ngụm nước trà.
Hắn ta bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm chấn động.
Hóa ra đây mới là nguyên nhân khiến hắn không sợ, nắm chắc?
Giản Bắc lau miệng một cái, kêu lên: "Đại ca, ngươi không phải định trốn ở đây đấy chứ?"
"Có biết nói chuyện không vậy?" Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ Giản Bắc: "Gần đây †a có cảm ngộ, định bế quan một thời gian."
"Người tu luyện ấy mà, bế quan không phải rất bình thường sao?"
Lời này nếu như là những người khác nói, Giản Bắc sẽ tin.
Người tu luyện, có cảm ngộ thì đi bế quan, vô cùng bình thường.
Nhưng, đặt trên người Lữ Thiếu Khanh thì không bình thường chút nào.
Từ khi hắn ta gặp Lữ Thiếu Khanh đến giờ chưa từng thấy Lữ Thiếu Khanh tu luyện.
Có cảm ngộ, bế quan gì đó đều là giả. Giản Bắc kêu lên: "Đại ca, ngươi đừng khoác lác, ngươi là đồ hèn nhát, ngươi đang trốn tránh."
"Lần này, ngươi nhất định phải ra mặt giải quyết, nếu không..."
Nơi này là nơi của Giản gia, mặc dù cách trung tâm Giản gia rất xa nhưng nơi này dù sao cũng là địa bàn của Giản gia, bị người ta chặn cửa đến lúc đó vẫn là Giản gia mất mặt.
"Nếu không cái gì?" Lữ Thiếu Khanh giáo huấn ngược lại Giản Bắc: "Ngươi sợ cái gì? Đường đường Giản gia mà lại đi sợ những tên kia sao?"
"Đừng sợ, mạnh mẽ chống đỡ, không thể vứt bỏ danh danh ngũ gia tam phái được."
Giản Bắc muốn thổ huyết, hắn ta chống lên bàn, cúi người về phía trước, hận không thể phun nước miếng của mình lên người Lữ Thiếu Khanh.
"Bọn hắn nhằm về phía ngươi, ta nhất định phải giải quyết cho ta."
"Nếu không đến lúc đó phụ thân ta sẽ đánh ta không nói, không chừng còn đuổi ngươi đi đấy."
"Lúc đó ta xem ngươi sẽ làm như thế nào?" Chương 1489: Ta phải đi bế quan
Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại khoát khoát tay, tuyệt không lo lắng: "Cha ngươi sẽ đánh ngươi, nhưng chưa chắc sẽ đuổi ta đi."
"Không tin, chúng ta thử xem?"
Giản Bắc rất muốn rống một tiếng thử thì thử, nhưng nghĩ đến việc cha mình không nói hai lời đã đưa lệnh bài Thệ Ước cho Lữ Thiếu Khanh, giống như Lữ Thiếu Khanh mới là con của ông ấy vậy. Cho nên, đây là chuyện rất có khả năng.
Giản Bắc chợt phát hiện, hình như mình không thể nào nắm thóp được Lữ Thiếu Khanh, lúc này hắn ta lại dở trò ăn vạ: "Đại ca, ta mặc kệ, dù sao ngươi nhất định phải giải quyết cho ta."
"Cũng được." Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên đồng ý, thuận thế đưa ra điều kiện của mình: "Ta làm cái gì, ngươi không được phép can thiệp, nhúng tay vào."
"Ta có thể cam đoan với ngươi, ta sẽ không gây phiền phức cho Giản gia cũng sẽ không để Giản gia mất mặt."
Giản Bắc chân chờ: "Đại ca, ngươi không phải nói cam đoan vô dụng sao?"
"Đó là cam đoan của người Trung Châu các ngươi, nông dân chúng ta thuần phác chân chất lắm, cam đoan có hiệu lực."
"Sao, không đồng ý là ta đi bế quan đấy"
Ngoài dự liệu là, Giản Bắc dễ dàng bị thuyết phục, lập tức đồng ý: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Đối với Giản Bắc mà nói, cái hắn ta muốn thấy là thực lực thật sự của Lữ Thiếu Khanh. Người bên ngoài dần dần nhiều, rất nhanh nhân số đã hơn trăm.
Người tới đều là thanh niên tuấn tài, Trúc Cơ kỳ, Kết Đan kỳ, từng khí tức hung hãn tản mát ra, cường hãn và cường đại.
Bọn hẳn tụ tập cùng một chỗ, thanh thế to lớn, rất nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của những người khác.
Tụ tập đông đúc ở đây như vậy, vừa nhìn liền biết có chuyện lớn phát sinh.
Rất nhiều kẻ hóng chuyện hưng phấn, đặc biệt là Thiên Cơ Giả, càng thêm kích động run rẩy, lại có tin tức lớn rồi.
"Những người này tụ ở chỗ này làm gi?
"Đây là nơi của Giản gia đấy, bọn hẳn muốn tới tìm Giản gia gây chuyện sao?" "Kì quái, có chuyện gì lớn ta không biết sao?"
"Lão huynh, các ngươi tới nơi này làm gì?"
Người chung quanh cũng đi theo vây tới, hiếu kì tìm hiểu.
"Lữ Thiếu Khanh, cút ra đây!"
Bỗng nhiên có người hô to một tiếng.
"Lữ Thiếu Khanh, cút ra đây!"
Những người khác cũng hô theo, âm thanh như sấm, kinh đãng tứ phương, thanh thế mênh mông xông thẳng bầu trời, đánh vỡ tầng mây trên trời cao.
"Đến tìm Lữ Thiếu Khanh?"
"Muốn làm gì? Muốn tìm Lữ Thiếu Khanh tính sổ sao?"
Tiếp theo có người đứng ra, âm thanh to lớn, bắt đầu từng câu tầng chữ lên án Lữ Thiếu Khanh: "Lữ Thiếu Khanh, một kẻ ngoại lai như ngươi mà cũng muốn cóc ăn thịt thiên nga?"
"Giản Nam tiểu thư không phải loại người như ngươi có thể khinh nhờn."
"Rời khỏi Giản gia, không cho phép có ý đồ xấu với Giản Nam tiểu thư."
"Ngươi muốn theo đuổi Giản Nam tiểu thư, trước tiên cần phải hỏi qua chúng ta."
"Lữ Thiếu Khanh lăn ra khỏi Giản gia đi, không cho phép ngươi ở bên cạnh Giản Nam tiểu thư."
"Chúng ta không thể nào tiếp nhận loại người như Lữ Thiếu Khanh theo đuổi Giản Nam tiểu thư"
Người vây xem coi như đã hiểu ra.
Fan hâm mộ của Giản Nam tới cửa.
Mấy ngày nay Lữ Thiếu Khanh đem theo Giản Nam rêu rao khắp nơi, tin tức bát quái đã sớm bay đầy trời.
Giản Nam có rất nhiều fan hâm mộ, nhóm fan hâm mộ tới phản đối cũng vô cùng hợp tình hợp lý.
Âm thanh truyền vào đến bên trong, Giản Bắc không cần đi ra cũng có thể tưởng tượng được tình hình bên ngoài như thế nào.
Quần tình mãnh liệt, quần tình sục Sôi.
"Đại ca, làm sao bây giờ?”
Lữ Thiếu Khanh gõ gõ bàn, nói với Giản Nam: "Ra ngoài, một tay tát chết bọn hắn."
"Rầm!"
Trán Giản Bắc đập mạnh lên trên mặt bàn, đập cho cái bàn tạo bằng đá chấn động mạnh. "Đại cai"
Giản Bắc ngẩng đầu lên, gầm thét: "Đại ca, ngươi đừng nói giốn được không hả?"
Ra ngoài tát chết những người bên ngoài kia thì Giản gia không cần lăn lộn nữa rồi.
Người bên ngoài tam giáo cửu lưu, ngũ hồ tứ hải, thân phận gì đều có.
Tụ lại, là một cỗ sức mạnh cường đại, Giản gia cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.
Ra ngoài một tay tát chết, nói thì dễ nhưng đến khi đó không phải Giản gia sẽ khóc chết sao?
Giản Bắc hắn ta còn không phải sẽ bị cha hắn đánh chết?
"A, a, ngươi đây là muốn can thiệp sao?" Lữ Thiếu Khanh gõ bàn nhắc nhở Giản Bắc: "Không phải chính ngươi tự cam đoan sao?"
Giản Bắc sờ lấy đầu, cắn răng: "Đại ca, đây là biện pháp không hợp lý, ta chắc chắn phải ngăn cản."
Ta cũng không thể để ngươi kéo Giản gia xuống nước được.
Lữ Thiếu Khanh nói với Tiêu Y: "Nhìn đi, cam đoan của Trung Châu không có chút tác dụng gì."
Loại lời này nghe vào tai Giản Nam là đang ngầm trào phúng nàng ta, nàng †a rất khó chịu bóp nát một viên linh đậu, hỏi: "Ngươi muốn ta làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược một câu: "Ngươi muốn ta bảo ngươi làm gì?"
"Hừ!" Giản Nam khó chịu hừ một tiếng: "Ngươi không phải nói ta phải nghe ngươi sao? Ngươi muốn ta làm gì ta làm cái đó." Dù sao nàng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Ta muốn ngươi ra ngoài tát chết những tên tung tin đồn nhảm kia, ngươi có đi không?"
"Bị"
Giản Nam lời ít mà ý nhiều dọa cho Giản Bắc sợ hãi.
Lúc này Giản Bắc quát: "Không được làm ẩu!"
"Được rồi, không đùa các ngươi nữa." Lữ Thiếu Khanh nói với Giản Nam: "Ngươi dọn đồ này ra ngoài đi."
"Đương nhiên, nếu ngươi không muốn có thể không đi, lần này không miễn cưỡng ngươi."
"Hừ, ai sợ ai?"
Giản Nam không nói hai lời, vung tay lên , ngay cả bàn đá đều đào lên, cùng mang ra bên ngoài.
"Can đảm lắm!" Lữ Thiếu Khanh biểu dương một câu, rất hài lòng theo ở phía sau.
"Nhị sư huynh , chờ ta một chút."
Xem náo nhiệt, làm sao có thể thiếu Tiêu Y chứ.
Lúc này Tiêu Y đỉnh đầu có tiểu Hắc, vai mang tiểu Bạch và đại Bạch đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận