Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1490: Hắn vẫn luôn mạnh mẽ như vậy sao?

Chương 1490: Hắn vẫn luôn mạnh mẽ như vậy sao?Chương 1490: Hắn vẫn luôn mạnh mẽ như vậy sao?
Giản Bắc cũng đương nhiên phải đi theo, hắn ta muốn xem xem lần này Lữ Thiếu Khanh giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Đương nhiên, chỉ cần không dùng thủ đoạn thô bạo một tay tát chết người bên ngoài, hắn ta sẽ không mở miệng ngăn cản.
Hắn ta còn muốn dùng người bên ngoài để ép Lữ Thiếu Khanh thể hiện thực lực.
Người bên ngoài còn đang không ngừng lên án, âm thanh vang vọng, tầng tâng sóng âm bao phủ phương viên vài dặm, đinh tai nhức óc.
Nếu như người bình thường đứng ở đây, chưa tới một khắc lỗ tai sẽ bị xuyên thủng, mất đi thính lực.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, đồng thời người tham gia cũng càng ngày càng nhiều.
Rất nhanh đã có ba, bốn trăm người, vây xem cũng hơn nghìn người, liếc nhìn thử, đầu người chen chúc, một mảnh đen kịt.
"Lữ Thiếu Khanh, rùa đen rút đầu, không dám ra sao?"
"Ngay cả chút lá gan cũng chẳng có mà cũng dám theo đuổi Giản Nam tiểu thư?"
"Đồ hèn nhát, ra đây, ta muốn tử chiến với ngươi một trận, người thắng mới xứng theo đuổi Giản Nam sư tỷ!"
"Đánh rắm, ngươi lùi ra sau, ngươi là cái quái gì? Lữ Thiếu Khanh là của ta, ta muốn đánh chết hắn." "Mọi người còn ở nơi này chờ cái gi?
"Xông vào đi, đi đánh chết tên rùa đen rụt đầu kia!"
"Trả lại sự trong sạch cho Giản Nam tiểu thư."
Trong lúc mọi người ầm ï, nổi giận định xông vào thì một bóng hình xinh đẹp. màu trắng xuất hiện.
Áo trắng như tuyết, bồng bềnh đi tới, tựa như tiên nữ áo trắng trên trời.
Giản Nam mặt lạnh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Giản Nam đứng trên tường rào của cổng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt liếc nhìn một vòng.
Trong lòng nàng ta cũng không kìm được thầm giật mình, quá nhiều người.
Nhiều người như vậy, dù chỉ có cảnh giới thực lực Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ cũng là một cỗ sức mạnh cường đại.
Tên kia phiền phức rồi.
Giản Nam bất giác lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh.
Nhưng rất nhanh, Giản Nam nghĩ lại, lo lăng cái rắm.
Đây là Lữ Thiếu Khanh tự tìm.
Mang theo nàng đi ra ngoài dạo phố, rêu rao khắp nơi, để bên ngoài nổi lên lời đôn khắp nơi, lời đồn loan truyền khiến nàng ta không còn chút mặt mũi nào.
Vừa hay, đây là báo ứng của tên kia, xem lát nữa hắn khóc như thế nào.
Nhìn thấy Giản Nam xuất hiện, tất cả mọi người lập tức sửng sốt.
Khí chất cao ngạo lãnh diễm của Giản Nam khiến bọn hắn cảm thấy như đối mặt với tiên nữ, trong lòng không hề nảy sinh được ý định khinh nhờn.
Qua mười hô hấp mới có người dám mở miệng.
"Giản, Giản Nam tiểu thư!"
Đây là người cùng thế hệ.
"Giản Nam sư tỷ!"
Đây là học sinh học viện Trung Châu.
"Giản Nam cô nương!"
Đây là tu sĩ tuổi tác lớn hơn Giản Nam.
Ánh mắt bọn hắn nhìn Giản Nam trở nên nóng bỏng, thần sắc kích động, tụ tập đến nơi đây, không phải là vì Giản Nam mà tới sao?
Lỡ như ở đây biểu hiện tốt, được Giản Nam ưu ái, trở thành con rể Giản gia thì đời này có thể nghỉ hưu sớm, sau này không cần lo vấn đề dưỡng lão rồi.
Nhân sinh thắng lợi đang ở trước mắt.
Lúc này có người quát lớn: "Giản Nam tiểu thư, tiểu tặc Lữ Thiếu Khanh đâu?"
"Ta muốn cùng hắn quyết đấu!"
"Không sai, hắn dám khinh nhờn Giản Nam tiểu thư, ta và hắn thế bất lưỡng lập, không đội trời chung."
"Lữ Thiếu Khanh cút ra đây, đừng làm con rùa đen rút đầu."
Đám người một lần nữa quát to lên, ý chí chiến đấu sục sôi, hận không thể lập tức tìm Lữ Thiếu Khanh dùng loạn quyền đánh chết hắn.
Trong tiếng hô hào của mọi người, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung xuất hiện. Xuất hiện về sau, hét lớn một tiếng: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, có chút tố chất được không hả?"
Giản Bắc theo ở phía sau, nghe nói như thế suýt nữa thì ngã chúi đầu.
Hắn ta khó có thể tin hỏi Tiêu Y: "Hắn vẫn luôn dũng mãnh vậy sao?"
Trước mắt đã tăng lên hơn ngàn người xem trò vui, một mảnh đen kịt, hơn nữa phần lớn bọn hắn đều không che giấu khí tức của mình, chỉ cần đứng trước mặt những người này là đã có thể cảm nhận được áp lực cực lớn.
Đối mặt với thế cục như vậy, ai tới cũng phải ngon ngọt nói chuyện, không thể xung đột với bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh thì hay rồi, vừa tới đã quát lớn, không hề có chút thái độ tốt.
Tiêu Y cười khì khì đắc ý: "Sợ cái gì? Không phải chỉ là những gã bỉ ổi Trung Châu sao?
Gã bỉ ổi Trung Châu?
Giản Bắc nhìn đám người, hắn hắn hữu tâm giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Còn Lữ Thiếu Khanh bên này sau khi đi ra, hét lớn một tiếng, sau khi hét xong đám người, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục mở miệng: "Cút, cút trở về cho ta, bớt ở đây láo nha láo nháo đi, bao nhiêu tuổi rồi? Có chút đầu óc được không hả?"
"Tinh trùng thượng não gặm hết đầu óc các ngươi rồi à?"
"Rầm!"
Giản Bắc đụng đầu vào trên tường rào.
Giản Bắc vội vàng đứng lên, nhảy lên đầu tường, hẳn ta đỡ trán, thấp giọng rên rỉ. Hắn muốn làm gì?
Đây là thái độ giải quyết sự việc sao?
Đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu thì là cái gì?
Lữ Thiếu Khanh thì sao, sau khi khiển trách đám người một trận thì lăng không ngồi xuống, gõ bàn.
Sắc mặt lạnh băng của Giản Nam hơi đổi, trước mặt nhiều người như vậy làm những chuyện thế này sao?
Lữ Thiếu Khanh tựa hồ xem thấu tâm tư của nàng ta: "Cũng đâu phải bắt người trần truồng chạy trước mặt người khác, ngươi sợ cái gì?"
"Cứ coi những kẻ trước mặt đã chết rồi đi."
Giản Bắc một lần nữa đỡ trán, đồng thời không kìm được hoài nghi, Lữ Thiếu Khanh có phải định một tay tát chết những người trước mặt không?
Nếu không vì sao cứ đổ thêm dầu vào lửa vậy?
Trong lúc đám người còn chưa kịp phẫn nộ vì lời của Lữ Thiếu Khanh bón hắn đã thấy Giản Nam ngoan ngoãn ngồi xuống, pha trà lột linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh.
Màn này lập tức khiến vô số Trư ca cuồng bạo.
*A,a,
"Đáng chết, đáng chết, ta nhìn thấy cái gì vậy?"
"Nói với ta, đây không phải sự thật đi?"
"Bọn họ, bọn họ thật sự ở cạnh nhau sao?"
"Đáng chết, ta không thể tiếp nhận, †a không tiếp nhận được, a, a." "Nằm mợ, tuyệt đối là nằm mơ, đây không phải tình nhân trong mộng của ta." Chương 1491: Nào, hung hăng với bọn hắn một chút
Không ít người ôm đầu, gầm hét lên, như trời sập vậy.
Một màn này chính là một cú nổ đối với bọn hắn.
Tựa như người mình thích, kết quả lại ôm ấp người khác ngay trước mặt mình, còn nói với hắn ta một câu ngươi là người tốt.
Giản Bắc nhìn thấy người phía dưới phản ứng như thế, trái tim lập tức nhảy lên họng, đồng thời toàn thân kéo căng, chuẩn bị kỹ càng.
Người phía dưới lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Vài trăm người đồng loạt ra tay, cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng không thể chịu nổi.
Đến lúc đó đánh nhau, chỉ cần tử thương mấy người, Giản gia cũng sẽ gặp phiền phức lớn.
"Đáng chết, ta muốn giết hắn."
"Hắn dựa vào cái gì? Hắn đang khinh nhờn nữ thần của ta, ta phải liều mạng với hắn."
"Mọi người cùng nhau xuất thủ, giết hắn!"
'Aa"
Phía dưới có người ngâm châm ngòi, bầu không khí càng ngày càng không ổn.
Ngay cả Giản Nam cũng phát hiện ra bất ổn, Lữ Thiếu Khanh nói với nàng †a: "Đi, hung hăng một chút cho bọn hắn thấy."
Giản Nam xạm mặt lại, ngươi coi ta là cái gì vậy?
Giản Nam đứng lên, hừ lạnh một tiếng, như hàn phong thổi qua, ngọn lửa của đám người lập tức bị dập tắt.
Giản Nam trông có vẻ đần độn, bọn hắn như nghe được tiếng tan nát của cõi lòng mình.
Nữ thần của mình thật sự muốn đi theo người khác sao?
Tiên nữ muốn rơi xuống thế gian, chịu xâm nhiễm thế tục sao?
Không ít người che lấy lồng ngực của mình, đau lòng đến không thể thở nổi.
Trong lúc mọi người ở đây tan nát cõi lòng không cách nào lên tiếng Lữ Thiếu Khanh đứng lên, một lần nữa quát với đám người: "Các ngươi có thể giống †a, trưởng thành một chút không?” Trưởng thành?
Còn dám phách lối như vậy?
"Tên đáng chết, đến đánh với ta một trận!"
Lập tức có người nhịn không được, nổi giận gâm lên một tiếng, nhảy ra muốn động thủ với Lữ Thiếu Khanh.
Giản Nam liếc mắt qua, người kia như bị sét đánh, kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.
Sắc mặt hắn ta tái nhợt, tràn đầy tro tân.
Thân thể thụ thương, suýt nữa bị thương tỉnh thần.
Có người thậm chí lớn tiếng hô hào: "Giản Nam tiểu thư, vì sao nàng muốn đi theo bên cạnh hắn?"
"Hăn đã làm gì nàng? Nàng nói cho chúng ta biết, chúng ta tới giúp nàng." "Đúng vậy, Giản Nam tiểu thư, dáng vẻ này của nàng người khác nhìn như cam tâm đọa lạc vậy."
Sắc mặt Giản Nam có vài phần khó coi, nàng ta sắc mặt ửng hồng, cảm thấy xấu hổ.
Nàng ta đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, nghe lệnh Lữ Thiếu Khanh làm việc giống như một nha hoàn.
Với thân phận của nàng ta mà nói đúng là một việc rất mất mặt, bị người ta coi là cam tâm đọa lạc.
Tên đáng ghét.
Lúc Giản Nam cảm thấy xấu hổ, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền vào trong tai nàng ta: "Ngươi đang sợ cái gì?"
Sợ hãi?
Ta sợ hãi?
Ta đây là xấu hổ cùng phẫn nộ. Giản Nam bỗng nhiên quay đầu nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh, tên này, quá đáng ghét.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đứng dậy, đứng bên cạnh nàng ta, từ trên cao nhìn xuống người phía dưới.
Hắn bình tĩnh nói: 'Mấy người bọn hắn chẳng qua chỉ là tu sĩ bình thường, thực lực tư chất đều rất bình thường, ở cảnh giới của người như ta và ngươi nhìn xuống, bọn hắn không hề khác gì phàm nhân."
"Hoặc là có thể nói, bọn hắn ở trước mặt ngươi chính là sâu kiến, ngươi để ý cái nhìn của bọn hắn làm gì?"
"Thân là tu sĩ, coi trọng chính là một tâm thế tự do, tùy tâm tự tại, để ý đến cái nhìn của người khác thì còn tu luyện làm gì? Dứt khoát về nhà làm đại tiểu thư là được rồi." Những lời này khiến Giản Nam nhíu mày, lời của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng †a như năm bắt được một vài thứ, nhưng lại cảm thấy một mảnh mê vụ, cái gì cũng không bắt được, cũng không thấy rõ.
"Được rồi, mấy người các ngươi, trở về đi." Lữ Thiếu Khanh vỗ võ tay: "Chuyện giữa ta và nàng không đến phiên các ngươi khoa tay múa chân."
"Cái gì?"
Đám người một lần nữa bắt đầu cuồng bạo, từng người trợn tròn mắt, nộ khí lại một lần nữa xông tới.
"Tiểu tử, ngươi có gan thì đừng trốn sau lưng nữ nhân, có ngon xuống đấu với †a một trận!"
"Không sai, ta chấp ngươi một tay một chân, ngươi có dám không?"
"Hèn nhát, đừng để ta xem thường ngươi."
"Ra đây, quyết một trận tử chiến "
Đám người lại một lần nữa bắt đầu cuồng bạo, mắt thấy có dấu hiệu mất kiểm soát, lúc Giản Bắc định xông xuống, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở miệng.
Giọng nói không lớn nhưng đồng thời vang lên bên tai mỗi người.
"Vì sao các ngươi lại kích động như vậy?"
Vì sao kích động?
Vì sao chúng ta kích động như vậy trong lòng ngươi không biết sao?
"Khốn kiếp, ta thấy ngươi đang cố ý trêu đùa chúng ta."
"Mọi người cùng tiến lên liều mạng với hắn."
"Liều mạng đi, cho dù trả bằng cái mạng của ta ta cũng phải giải cứu Giản Nam tiểu thư."
Mắt thấy đám người tiếp tục có dấu hiệu cuồng bạo, Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng: "Ta và Nam cô nương không có bất cứ quan hệ nào, các ngươi gấp cái gì?
Không có quan hệ?
Đám người sững sờ, nhưng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh và Giản Nam đứng cạnh nhau, bọn hắn lại cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang nói láo.
Không có quan hệ ngươi còn đứng gần Giản Nam tiểu thư như vậy?
"Còn muốn gạt chúng ta?"
"Bây giờ muốn làm sáng tỏ? Muộn rồi!"
"Hôm nay nhất định phải làm cho ngươi trả giá đắt!"
Đám người vẫn phẫn nộ, Lữ Thiếu Khanh thấy thế, tựa hồ bị ép bất đắc dĩ: "Được rồi, ta nói cho các ngươi biết sự thật, ta đã có đạo lữ tương lai rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận