Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1493: Sư nương của ta ở Ngao gia

Chương 1493: Sư nương của ta ở Ngao giaChương 1493: Sư nương của ta ở Ngao gia
Ngao Đức, Bao Dịch liên thủ, âm thầm xúi người đến đây làm loạn, đương nhiên cũng có người trà trộn trong số này, chờ cơ hội hành động.
Mặc dù những người khác rất bất ngờ chuyện Lữ Thiếu Khanh có đạo lữ tương lai, nhưng dưới sự xúi giục của đám người của Ngao Đức Bao Dịch, bọn họ lại lần nữa kêu gào.
"Chứng cứ, chứng cứ đâu?”
"Ngươi nói có là có hả?"
"Cho dù ngươi có đạo lữ tương lai, nhưng không thể nào chứng minh ngươi là chính nhân quân tử."
Âm thanh của đám người một lần nữa vang rộn, đồn ép Lữ Thiếu Khanh. Bọn họ toả ra từng đợt khí mạnh mẽ cuồn cuộn, hoá thành từng trận gió bão, không ngừng đánh ra bốn phía.
Dưới sự tấn công này, kiến trúc xung quanh nghiêng ngả muốn đổ, hết sức kinh khủng.
"Mọi người còn nói nhảm gì nữa?"
"Cùng ra tay đi!"
"Đánh chết tên khốn này, giúp tiểu thư Giản Nam một tay."
Người của Ngao Đức, Bao Dịch ẩn trong đám đông, lớn tiếng cổ động.
Lữ Thiếu Khanh dường như bị ép cho bất đắc dĩ, hắn hét lớn: "Ta dẫn các ngươi đi tìm sư nương của ta, để bà chứng minh cho ta."
Sư nương?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại đứng hình. Tiêu Y bên này suýt thì căn luôn vào lưỡi của mình.
Ta có sư nương từ bao giờ vậy?
Lẽ nào trong hai năm ta bị nhốt, đại sư huynh và nhị sư huynh lén lút trở về tham gia hôn lễ của sư phụ, nhị sư huynh lén lút đính hôn, sau đó mới đi cứu ta?
Ta bị bỏ rơi rồi ư? Ta trở thành người ngoài rồi à?
Giản Bắc cũng bứt tóc, suýt nữa lại ngã từ trên rào xuống.
Sư nương của tên này ở đây?
Giả đúng không?
Hắn ta hỏi Tiêu Y: "Tiêu muội muội, sư nương của ngươi có ở đây không?"
Tiêu Y quay đầu lại nhìn Giản Bắc, Giản Bắc ngẩn ra: "Sao, sao trông ngươi như sắp khóc thế?"
Tiêu Y xoa gương mặt Đại Bạch: "Ta cũng không biết mình có sư nương."
"Bịch!"
Lúc này Giản Bắc thật sự không đứng vững nổi, từ trên tường rào ngã xuống.
Cái tên này là sao vậy?
Có thể bình thường một chút được không?
Mà nhóm người Tuyên Vân Tâm đứng từ xa nghe ngóng cũng trợn mắt hà mồm.
Qua một lúc lâu, Tuyên Vân Tâm mới hỏi Phương Hiểu: "Thiều Thừa tiền bối có đạo lữ từ lúc nào vậy?"
Gương mặt Phương Hiểu cũng hiện vẻ ngơ ngác, nàng ta lắc đầu, thân là người Tề Châu, nàng ta cũng bày tỏ mình không rõ: "Chẳng biết nữa, ta, ta chưa nghe bao giờ." Thiều Thừa rất nổi danh ở Tê Châu, không chỉ vì ông là trưởng lão Nguyên Anh của Lăng Tiêu Phái, phần lớn bởi vì ông là sư phụ của Kế Ngôn.
Dạy dỗ ra một vị thiên tài kiếm đạo yêu nghiệt, gây áp lực cho cả một thế hệ trẻ ở Tê Châu.
Ở Tề Châu, có thể ngươi không biết chưởng môn của Lăng Tiêu Phái tên là gì, nhưng chắc chắn ngươi biết sư phụ của Kế Ngôn tên là gì.
Đồng thời, danh tiếng của Thiều Thừa ở Tề Châu rất tốt, tính cách ôn hoà, làm người thật thà đôn hậu, là một người tốt ai cũng công nhận.
Theo lý thuyết, nếu như Thiều Thừa lấy vợ, chắc chắn sẽ để toàn bộ người Tề Châu biết chuyện.
Nhưng Phương Hiểu thân là gia chủ Phương gia lại chẳng nhận được chút tin tức nào.
Phương Hiểu không nhịn được suy đoán: "Lế nào mấy năm không gặp, Thiều Thừa tiền bối lấy vợ rồi?"
Nàng ta còn một câu không nói ra.
Chẳng phải nói là thích An Thiên Nhạn tiền bối sao?
Mà đồng thời đám người Ngao Đức ở đằng xa xem trò vui cũng sững sờ.
Ngao Thương không nhịn được Trương Tòng Long: "Này, hẳn có sư nương à?"
Trương Tòng Long buồn bực trong lòng, Ngao Thương không có chút nào khách sáo và tôn kính đối với gã ta, chẳng khác nào coi gã như hạ nhân.
Gã ta hừ một tiếng: "Chưa nghe bao giờ."
Sau đó nói bằng giọng chắc nịch: "Không thể có được."
Bao Dịch nghe thế, cười càng thêm vui vẻ: "Tốt lắm, tiếp tục, để hắn tìm sư nương đi, không tìm ra thì chính là coi mọi người như kẻ ngu mà đùa bỡn."
Vì thế, dưới sự cổ động trong âm thầm, mọi người lại lần nữa lớn tiếng hò hét, bảo Lữ Thiếu Khanh gọi sư nương của hắn ra đây.
"Sư nương, bà ấy không ở đây." Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến quần chúng rối rít xì xâm, càng thêm chắc chắn Lữ Thiếu Khanh đang ăn nói khoác lác, cố tình đục nước béo cò, qua loa cho xong chuyện.
Ngay khi mọi người định nói gì đó, Lữ Thiếu Khanh lại mở miệng trước: "Thôi, để cho mọi người yên tâm, ta chỉ đành chịu thiệt, dẫn các ngươi đi tìm sư nương của ta, để bà chứng minh cho ta." "Để chính miệng sư nương của ta nói cho các ngươi, ta có đạo lữ tương lai, †a với Nam cô nương chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
"Như vậy đã được chưa?"
Quần chúng nhất thời yên lặng, đến cả người của đám Ngao Đức, Bao Dịch cũng không biết nên xúi giục thế nào.
"Đi thôi!"
Rất nhanh đã có người hét: "Giờ ngươi dẫn đường đi."
"Dẫn thì dẫn, chỉ sợ các ngươi không dám đến."
Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu đi trước, giống như đi dạo trong không trung, bước về phía xa.
Thấy Lữ Thiếu Khanh nói vô cùng chắc chắn, còn đích thân dẫn đường đi trước, Giản Bắc lại hỏi Tiêu Y: "Tiêu muội muội, ngươi có chắc, ngươi thật sự không biết mình có sư nương không?"
Tiêu Y tiếp tục vuốt ve linh sủng trong tay, lần này là tới xoa mặt Tiểu Bạch, Đại Bạch đã chạy trốn sang một bên rồi, gương mặt nó bị xoa nắn đến nỗi sưng cả lên.
Bên phía Ngao Đức, thấy Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu rời đi, Trương Tòng Long không nhịn được mà nhắc: "Cẩn thận hắn nhân cơ hội trốn mất."
Trương Tòng Long đã lĩnh giáo không ít sự xảo quyệt của Lữ Thiếu Khanh.
Trương Tòng Long biết, đối với một kẻ dám hét to nhận thua đầu hàng ở ngay trong đại điển của tông môn thì mặt mũi cũng chẳng quan trọng.
Nhân cơ hội nửa đường chạy trốn không khiến người ta ngạc nhiên chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận