Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1512: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? (tt)

Chương 1512: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? (tt)Chương 1512: Hắn bưng cả nhà kho của người ta tới sao? (tt)
Ngao Hỗ hiểu ra, ánh mắt ông ta rơi trên người Kế Ngôn: "Thì ra là thết"
"Đáng chết!"
Nộ khí càng sâu, nhưng, Ngao Hỗ không còn cách nào khác.
Ông ta ngoài phẫn hận thì chỉ có bất đắc dĩ.
Thì ra là thế.
Giản Bắc sốt ruột rồi, em gái các ngươi.
Nói chuyện có thể nói ra cho rõ ràng được không?
Có thể quan tâm đến tâm trạng người dự thính một chút không?
Cũng không phải câm điếc, ra vẻ bí hiểm gì, tất cả mọi người là người trưởng thành, không thể nói năng cho rõ ràng à?
Giản Bắc thật sự muốn xông vào đánh mỗi người một cái, nói chuyện hoàn toàn không để ý tới sống chết của người ngoài.
Giản Bắc không kìm được nói với Ngao Hỗ: "Nói cho rõ ràng một chút đi, vì sao chứ?"
Ánh mắt Ngao Hỗ bất thiện nhìn chằm chằm Giản Bắc, không nói lời nào, có kích động muốn thu thập Giản Bắc.
Mẹ ngươi!
Cố ý à?
Cha ngươi đều đã đưa lệnh bài Thệ Ước cho người ta, ngươi còn không biết vì sao cho?
"Là Kế Ngôn công tử!"
Giọng Tuyên Vân Tâm vang lên, nàng ta đang giải thích cho mấy người Quản Đại Ngưu: "Mấy thế lực lớn xem trọng tiềm lực của Kế Ngôn công tử."
Hơn nữa bên Giản Bắc, Giản Nam cũng thấp giọng mở miệng giải thích cho Giản Bắc: "Là Kế Ngôn công tử!"
"Trẻ như vậy đã là một vị Hóa Thần, tuyệt thế thiên tài, một lệnh bài Thệ Ước đổi ân tình của một vị tồn tại tuyệt đối tương lai, cuộc mua bán này không lõ."
Giản Bắc lúc này cũng kịp phản ứng.
Hắn ta không nhìn Kế Ngôn mà ngược lại nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, chấn kinh: "Hắn sớm đã biết rồi, ngay từ đầu đã nhìn thấu tâm tư của các thế lực lớn sao?"
Nhìn Lữ Thiếu Khanh mỉm cười nhàn nhạt, tự tin bình tĩnh, giống như một vị cao nhân tuyệt thế bày mưu nghĩ kế, trên người vẫn bao phủ một tầng mê vụ khiến người ta không thể nào nhìn rõ.
Tất thảy dường như đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Giản Bắc tê cả da đầu, ngay từ đầu, hắn đã hiểu thấu tâm tư của thế lực lớn rồi sao?
Cho nên mới chắc chắn rằng, ngũ gia tam phái sẽ tặng cho hắn lệnh bài Thệ Ước?
Đúng là một tên đáng sợ.
Giản Bắc nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn †a đột nhiên cảm thấy Lữ Thiếu Khanh trước mặt không phải là một con hồ ly vây đuôi mà là một lão yêu quái sống hơn mấy vạn năm.
Tất thảy mọi chuyện trên thế gian đều nằm trong tính toán của hẳn.
Dạng người này thật là đáng sợ. Trong lòng Giản Bắc không kìm được sinh ra vài phần kính sợ Lữ Thiếu Khanh.
Ánh mắt của Giản Nam cũng sợ hãi nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, nàng ta cũng đến giờ khắc này mới có thể suy nghĩ rõ ràng.
Thủ đoạn như thế khiến cho người †a kính sợ cùng sợ hãi.
Trước đó nàng ta còn tưởng Lữ Thiếu Khanh làm bậy, cho tới bây giờ mới hiểu ra tất thảy những gì hắn làm đều có thâm ý.
Sau đó, ngươi sẽ làm thế nào đây?
Trên thực tế, đã đến nước này rồi, Ngao gia đâm lao phải theo lao.
Xuất thủ, bọn hắn đã không có lòng †in có thể đánh chết Kế Ngôn.
Với thực lực Hóa Thần, giây lát tránh vạn dặm, bất cứ nơi nào ở Nhữ thành này đều có thể đi.
Cho dù là hai người bọn hắn liên thủ cũng không thể nào ngăn cản được Kế Ngôn đến một trong các thế lực này để tìm kiếm che chở.
Không xuất thủ, cứ thế rút đi, mặt mũi Ngao gia không giữ được.
Nhiều người như vậy ở chỗ này nhìn, mấy lời độc ác cũng đã thốt ra, cuối cùng lại xám xịt rút đi, Ngao gia sẽ trở thành trò cười của Nhữ thành.
"Ngươi thật sự muốn đối địch với Ngao gia sao?"
Cuối cùng, Ngao Hỗ nhẫn nhịn thật lâu, cũng chỉ có thể nặn ra mấy lời này.
Giống như Ngao Đức trước đó, không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, chỉ có thể đem gia tộc mình ra. Lữ Thiếu Khanh bu môi: "Người Ngao gia các ngươi quay đi quay lại cũng chỉ có một chiêu này thôi à?"
Tiếp theo, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn thở dài: "Trên thực tế, †a cũng rất sợ Ngao gia các ngươi, nếu có thể, ai lại muốn đối địch với Ngao gia các ngươi chứ."
"Nhưng mà, Ngao gia các ngươi khi dễ sư nương tương lai của ta, ta không thể mặc kệ."
Ánh mắt của mọi người rơi trên người An Thiên Nhạn, sắc mặt An Thiên Nhạn đỏ bừng, hơi cúi đầu, vô cùng thẹn thùng.
Một câu sư nương tương lai, bà có lòng phản bác, lại không thể phản bác.
Giữa bà và Thiều Thừa có hảo cảm, nhưng còn chuyện thực sự đi đến bước kia cũng không có, còn rất xa. "Hiện tại, các ngươi nhất định phải bồi thường cho sư nương ta, nếu không việc này đúng là không xong đâu."
Lông mày hai người Ngao Hỗ, Ngao Trường Đạo dựng thẳng đứng, nộ khí một lần nữa xuất hiện.
Ngao Hỗ gầm thét: "Đừng tưởng rằng ngươi làm thế này là có thể áp chế được Ngao gia ta, nằm mơi"
Có ông ta ở đây, Ngao gia sẽ không bồi thường gì hết.
Nếu không, nhị trưởng lão ông ta không cách nào làm được nữa, cho nên thái độ của ông ta vô cùng kiên quyết: "Ngươi đừng nghĩ sẽ lấy được một viên linh thạch trên tay Ngao gia ta, cho dù là một viên!"
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, bà nội nó, người Trung Châu đều nghèo như vậy sao? "Được rồi, ta cũng biết Ngao gia các ngươi là quỷ nghèo, ta cũng không cần linh thạch của các ngươi."
"Để sư nương tương lai của ta nói chuyện với các ngươi đi, bà nói ra yêu cầu, các ngươi không cho được câu trả lời hài lòng thì mọi người khai chiến."
Sau đó Lữ Thiếu Khanh lui lại một bước, tặng vị trí này cho An Thiên Nhạn, để An Thiên Nhạn chịu trách nhiệm đàm phán với Ngao gia.
An Thiên Nhạn vừa xinh đẹp lại thông minh, trong nháy mắt đã hiểu ra dụng ý thật sự của Lữ Thiếu Khanh.
Trong lòng càng thêm cảm kích Lữ Thiếu Khanh.
Bà thoáng nghĩ, nói với Ngao Hỗ: "Chuyện tình cảm chủ yếu ngươi tình ta nguyện. Sư điệt ta hiện tại chỉ muốn cố gắng tu luyện, tiến thêm một bước, không có thời gian bận tâm chuyện nhi nữ tình trường, cho nên, ta hi vọng việc này đừng nhắc lại, Ngao trưởng lão, ý ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận