Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1514: Muốn phóng thích kích tình sao?

Chương 1514: Muốn phóng thích kích tình sao?Chương 1514: Muốn phóng thích kích tình sao?
Trên đường trở về, cho dù là Giản Bắc hay Tiêu Y, trên mặt đều mang theo vẻ muốn nói lại thôi, trong lòng bọn họ có rất nhiều vấn đề, rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Cả đoàn người trở về, Kế Ngôn gật đầu với An Thiên Nhạn rồi liền rời khỏi nơi này, đi tìm một chỗ tiếp tục tu luyện.
Lữ Thiếu Khanh nói với An Thiên Nhạn: "Sư nương, người tạm thời ở lại đây đi."
"Nơi này mặc dù có chút đơn sơ, nhưng cũng tạm được, ít nhất không tốn tiền thuê."
Nói thật giống như là nhà mình, Giản Bắc lúc này liền mặt đen, lập tức nói: "Đại ca, nơi này là nhà ta, ta muốn thu tiền thuê của ngươi."
"Ngươi thử nhìn lại xem?" Lữ Thiếu Khanh trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Đừng quên muội muội ngươi hiện tại còn phải nghe lời của ta."
"Không nghe lời ta bảo nàng đánh ngươi."
Giản Bắc bị sự vô sỉ của Lữ Thiếu Khanh làm chấn kinh, quát to lên: "Đại ca, ngươi hèn hạ."
Tiêu Y ở bên cạnh không kìm được, đôi mắt to lóe lên tia hiếu kỳ, lại gần hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh."
Nhưng vừa mới mở miệng, Tiêu Y ngây ngẩn cả người, bởi vì trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Bởi vì quá nhiều vấn đề muốn hỏi, trong lúc nhất thời không thể nào hỏi hết. Mà đúng lúc này, một giọng nói truyền đến: "Lữ Thiếu Khanh, Bàn gia ngươi tới."
Tiêu Y ồ lên một tiếng, hơi nghỉ hoặc một chút: "Giọng nói này khá quen thuộc."
"Là ai?"
Lữ Thiếu Khanh biểu cảm lạnh nhạt, phân phó Tiêu Y nói: "Đi dẫn người vào."
Tiêu Y từ từ đi ra ngoài, tuy nhiên sau một lúc lại dẫn đoàn người Tuyên Vân Tâm vào.
Tiêu Y lao đến, hưng phấn gào lên: "Nhị sư huynh, là Vân Tâm tỷ tỷ, huynh vui..."
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Tiêu Y, Tiêu Y vội vàng nuốt những lời còn lại vào bụng.
Vãi, suýt chút nữa là phạm sai lầm rồi.
Nhưng một khắc sau, Lữ Thiếu Khanh hành động rồi, bóng dáng lóe lên, vượt qua Tiêu Y, lao thẳng tới sau lưng Tiêu Y.
Tiêu Y lập tức kích động.
Thân thể đột nhiên run rẩy lên.
Nhị sư huynh muốn phóng thích kích tình của hắn sao?
Nhưng cũng đúng, tính thời gian thì cũng đã năm, sáu năm không gặp, tục ngữ nói, một ngày không gặp như là ba năm, mấy năm này không gặp là đã cách bao nhiêu năm rồi?
Nhị sư huynh vẫn rất thận trọng, hiện tại cũng không nhịn được sao?
Là ôm một cái trước hay trực tiếp nhảy qua bước ôm trao một nụ hôn nóng bỏng đây? Đại sư huynh có lẽ sẽ không để ý nhỉ? Dù sao huynh ấy cũng lớn mà.
Ai nha, chuyện kế tiếp không phù hợp đối với trẻ em, Lưu Ảnh thạch của ta đâu?
Bên này Tiêu Y kích động lật tìm Lưu Ảnh thạch của mình, ngay lúc nàng lấy Lưu Ảnh thạch ra Lữ Thiếu Khanh đã vọt tới trước mặt Tuyên Vân Tâm.
Tuyên Vân Tâm vừa mới tiến đến, thấy Lữ Thiếu Khanh, một khắc sau Lữ Thiếu Khanh lại hấp tấp xông tới.
Dáng vẻ rất vội vàng, biểu cảm cũng mang theo một tia vội vàng.
Hắn muốn làm gì?
Tên khốn này muốn làm gì?
Vừa gặp mặt là đã muốn chiếm tiện nghỉ của ta sao?
Đáng chết, ta phải làm như thế nào đây?
Từ chối hay không từ chối?
Né tránh, hay đứng yên tại chỗ?
Cùng với Lữ Thiếu Khanh xông tới gần, dường như Tuyên Vân Tâm đã ngửi thấy mùi trên người Lữ Thiếu Khanh, loại mùi này, nàng ta cả đời đều khó mà quên được.
Sắc mặt Tuyên Vân Tâm đỏ bừng, dường như không thể động đậy.
Đầu óc nàng ta trống rỗng, trơ mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh xông đến, cơ thể không thể có chút phản ứng nào.
Nhưng mà Lữ Thiếu Khanh lại nhoáng một cái, vượt qua nàng ta, lao sang bên cạnh nàng ta.
Bay lên một cước, đạp bay Quản Đại Ngưu đang ngạc nhiên, tiếp đến cưỡi lên người Quản Đại Ngưu, nện nắm đấm xuống.
"Bàn gia?"
"Oa, uy phong thật to!"
"Tên mập chết bầm, đã lâu không gặp, ta nhớ lắm, ta nhớ ngươi muốn chết."
"Ngươi có biết mấy năm nay ta nhớ ngươi nhiều lắm không!"
"Bốp, bốp!"
Quản Đại Ngưu bị đánh đến a a kêu †o: "Móa, Lữ Thiếu Khanh, ngươi chớ quá đáng!"
"Buông ra, ngươi buông ra, ta còn có thể không so đo với ngươi!"
"Đau, a, ngươi đừng tưởng ta dễ khi dễ, ta cho ngươi biết, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, ta cũng không phải."
"A, móa, tên khốn ngươi, đừng đánh nữa."
"Ta sai rồi, ca, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta thật sự sai rồi."
Từng quyền đánh xuống da thịt, từng quyền phát ra âm thanh xen lẫn với tiếng kêu đau đớn quanh quẩn xung quanh.
Quản Đại Ngưu bị đánh đến lăn lộn đầy đất, Giản Bắc hít một hơi lãnh khí.
Hắn ta không kìm được hỏi tỉ: "Thù gì, oán gì vậy?"
Tiêu Y vô cùng thất vọng thu Lưu Ảnh thạch lại, không hứng thú lắm: "Mập mạp chết bầm dám phách lối trước mặt Nhị sư huynh ta, chắc chắn là muốn ăn đòn rồi!"
Haizz!
Còn tưởng là định làm chút gì đó với Vân Tâm tỷ tỷ chứ. Còn không nữa, thì làm chút gì đó với Mạnh Tiêu tỷ tỷ cũng được mà.
Kết quả chẳng làm gì cả mà chạy tới động tay động chân với tên mập.
Haizz, Nhị sư huynh vẫn hàm súc quá.
Lâu như vậy không gặp, hôn Vân Tâm tỷ tỷ một cái thì có làm sao.
Giản Bắc nhìn Quản Đại Ngưu bị đánh đến mức không thể nào phản kháng thì cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Quản Đại Ngưu mặc dù tuổi tác nhỏ hơn hắn ta nhưng trên thực tế hắn ta và Quản Đại Ngưu cũng được coi là cùng thế hệ.
Huyền gia gia của Quản Đại Ngưu ở Thiên Cơ các quyền cao chức trọng, Quản Đại Ngưu cũng là dòng chính của Thiên Cơ các, thân phận địa vị không thua kém gì Giản Bắc hẳn ta.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh vừa thấy mặt đã đánh đập rồi.
Xem ra đại ca đối ta vẫn rất không tệ.
Trong lòng Giản Bắc bỗng nhiên có mấy phần cảm động.
Lữ Thiếu Khanh đánh Quản Đại Ngưu một trận xong mới hài lòng vỗ võ tay: "Dễ chịu!"
"Dễ chịu?"
Quản Đại Ngưu đứng lên, trên người xanh xanh tím tím, căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Khốn kiếp, vừa gặp mặt là đánh người, có ai như ngươi không?”
Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói: "Đánh ngươi còn nhẹ đấy, ngươi chờ đấy, việc này không xong đâu."
"Chuyện gì?" Quản Đại Ngưu sửng sờ, sau đó lập tức kêu oan: "Oan uổng chết rồi, ta mới từ rừng Dịch Ngữ về, ta có làm gì đâu?"
"Ngươi bớt ở chỗ này giả ngu." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Quản Đại Ngưu: "Quản Điểu là cha ngươi à?"
"Ông ta chưa từng gặp ta nhưng lại hiểu rõ ràng về ta, ngươi dám nói ngươi không nói cho ông ấy biết không?" Chương 1515: Bảo cha ngươi chờ đi
Lần này, mọi người cũng coi như hiểu ra vì sao Lữ Thiếu Khanh lại muốn đánh Quản Đại Ngưu.
Bài viết trước đó của Quản Điểu gần như tiết lộ luôn Lữ Thiếu Khanh mặc quần lót gì.
Quản Điểu hiểu rõ về Lữ Thiếu Khanh như vậy, nếu nói Quản Đại Ngưu không nói gì với ông ta, ngay cả tiểu Hắc trên đầu Tiêu Y còn không tin.
Quản Đại Ngưu lúc này ngượng ngùng cười lên: "Cha ta hỏi, ta có thể không nói sao?”
"Ai biết ông ấy lại làm như vậy."
"Ngươi bảo cha ngươi chờ đó cho ta." Lữ Thiếu Khanh quăng một câu hăm dọa: "Ta sẽ đánh gãy luôn con chim của ông ta."
"Đừng, mọi chuyện không liên quan gì đến cha ta, ngươi đừng tìm ông ấy gây chuyện." Đôi mắt nhỏ giảo hoạt của Quản Đại Ngưu xoay chuyển vài lần, sau đó kêu lên: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại, ngươi coi chừng tự chuốc lấy cực khổ đấy."
Mắt Quản Đại Ngưu sáng lên, đồng đạo.
Hắn ta vội vàng tiến lên trợ công: "Đại ca, đúng vậy, Quản Điểu tiền bối rất lợi hại, ngươi không phải là đối thủ, thôi đi"
Tiêu Y hiếu kì hỏi một câu: "Cảnh giới thực lực gì?"
"Nguyên Anh hậu kỳ!"
Tiêu Y lúc này mặt lộ vẻ khinh thường: "Chỉ là Nguyên Anh." Nói ra thực lực thật sự của Nhị sư huynh ta, hù chết các ngươi.
Không thấy người hắn đối đầu bây giờ đều là Hóa Thần sao? Nguyên Anh kỳ gì đó ném hết cả cho ta rồi.
Giản Bắc suýt nữa thở gấp, vãi, khẩu khí này, ai dạy ngươi ăn nói như vậy hả?
Còn chỉ là Nguyên Anh.
Chính ngươi cũng là Nguyên Anh đấy.
"Ê" Mạnh Tiêu nhảy ra, đi đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh, trên mặt hơi ửng đỏ, tế bào toàn thân đều đang nhảy cẵng reo hò: "Ngươi không phải đã quên ta rồi đấy chứ?"
Mái tóc búi thành hai búi quơ trước mặt, Lữ Thiếu Khanh bóp một cái theo bản năng.
"Ngươi chưa ăn cơm sao? Vẫn chỉ cao được chừng ấy."
Tính cách của Mạnh Tiêu có vài phần giống Tiêu Y, mặc dù tuổi tác lớn hơn Lữ Thiếu Khanh nhưng nàng ta lại nhỏ nhắn xinh xắn, trước mặt Lữ Thiếu Khanh vẫn luôn giống một tiểu muội muội.
Hơn nữa Lữ Thiếu Khanh cũng đối đãi với nàng ta như muội muội.
"Ta có cao lên mà." Mạnh Tiêu lớn tiếng kháng nghị, thở phì phò sưng mặt lên, quơ nắm đấm: "Nói hươu nói vượn nữa ta đánh ngươi."
"Lữ công tử, đã lâu không gặp!"
Phương Hiểu và Giả Tôn thì vẫn hành lễ theo quy cũ gặp mặt.
"Phương gia đại tiểu thư ngươi sao lại chạy tới đây?"
"Còn cả nhà giàu mới nổi ngươi nữa, sao lại nhập bọn với bọn họ rồi?"
Tất cả mọi người là người quen, cố nhân trùng phùng, một phen hàn huyên, bầu không khí rất vui vẻ.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái, thấp giọng hỏi Phương Hiểu một câu: "Cô nàng áo đỏ này, ai đắc tội nàng? Dáng vẻ tức giận, ăn phải thuốc nổ à?"
Phương Hiểu nhìn thoáng qua Tuyên Vân Tâm, Tuyên Vân Tâm lúc này đang nghiêm mặt, trên gương mặt tuyệt mỹ hiện lên một tầng băng sương, toàn thân trên dưới tản mát ra một cỗ khí tức người sống chớ gần.
Người bình thường vừa nhìn đã biết tâm trạng Tuyên Vân Tâm đang không tốt.
Phương Hiểu lắc đầu, bày tỏ nàng ta cũng không biết.
Tiêu Y sau khi chào hỏi phía Mạnh Tiêu xong liền đội theo tiểu Hắc nhào tới: "Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
Tiêu Y ôm Tuyên Vân Tâm, lôi kéo tay nàng ta, quan tâm hỏi: "Đang có chuyện gì phiền muộn sao?”
"Tỷ có thể nói ra đi, để Nhị sư huynh giúp tỷ giải quyết."
Tuyên Vân Tâm hừ một tiếng, nhìn cũng không nhìn Lữ Thiếu Khanh, lạnh lùng nói: "Không có việc gì, ta cũng không dám làm phiền hắn."
Đúng là một tên đại khốn kiếp, ban nãy sao không bị người ta đánh chết vậy.
Lữ Thiếu Khanh thử thăm dò hỏi: "Ngươi tới tháng à?"
Nữ nhân tới tháng hỉ nộ vô thường, phải né xa.
"Cút!"
Tuyên Vân Tâm không kềm được, gầm thét một tiếng với Lữ Thiếu Khanh: "Khốn kiếp, tên khốn hạ lưu vô sỉ."
Thời khắc mấu chốt, vẫn là An Thiên Nhạn nhìn ra gì đó, bà mỉm cười, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, mời mọi người ngồi đi."
Ở đây bối phận của An Thiên Nhạn lớn nhất, Lữ Thiếu Khanh có thể pha trò với ai cũng được, thậm chí ngay cả sư phụ hắn cũng sẽ bị hắn nắm thóp nhưng với An Thiên Nhạn Lữ Thiếu Khanh vẫn vô cùng tôn kính.
"Ngồi đi, ngồi đi, tùy tiện ngồi đi."
Lữ Thiếu Khanh như là chủ nhân, thuận miệng chào hỏi vài câu.
Giản Bắc kìm nén đến rất khó chịu, rõ ràng nơi này là địa bàn của hắn ta nhưng giờ hắn ta cảm thấy mình cũng giống khách vậy.
Mọi người đi tới trong viện, mọi người tùy ý tìm nơi ngồi xuống.
Tiêu Y tự giác hóa thân tiểu thị nữ, lấy từ trong trữ vật giới chỉ ra đủ các loại đồ ăn thức uống.
Từ sau khi có linh sủng, trong trữ vật giới chỉ của nàng chứa nhiều nhất là đồ ăn, trở thành một nhà kho chứa đồ ăn vặt di động rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhìn thoáng qua, nói với Giản Nam: "Làm việc đi, tự giác một chút được không hả."
"Bịch."
Quản Đại Ngưu cùng Giả Tôn hai người quỳ xuống.
Quản Đại Ngưu và Giả Tôn thật sự bị chấn kinh.
Coi Giản Nam như thị nữ?
Hành vi quá đáng như vậy mà không sợ bị sét đánh? Tuyên Vân Tâm cũng lộ ra vẻ mặt khác lạ.
Tên khốn kiếp này quả nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc.
Còn Giản Nam nhìn thấy vẻ mặt khác thường của những người khác, bất ngờ là trong lòng không hề có bất kỳ ba động gì.
Nàng ta vốn tưởng mình sẽ tức giận, nhưng không biết vì sao, tâm cảnh của nàng ta vô cùng bình tĩnh, cùng Tiêu Y pha trà cho mọi người, thật giống như thị nữ.
Quản Đại Ngưu không thể không bội phục: "Ca, ngươi quá lợi hại."
Giả Tôn liên tục gật đầu, coi Giản Nam đứng đầu Phong Hoa bảng làm thị nữ để sai khiến, vậy mà còn không lợi thì thế nào mới lợi hại?
Quản Đại Ngưu lại nói: "Nếu để cho người bên ngoài biết ngươi như thế này chắc chắn sẽ lại đến lên án ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận