Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1541: Học xấu rồi

Chương 1541: Học xấu rồiChương 1541: Học xấu rồi
"Móa!" Lữ Thiếu Khanh mắng to: "Chắc chắn là một tên đại hán chân thô, không hề dịu dàng chút nào."
Hảẳn cúi đầu nhìn trữ vật giới chỉ trong tay mình, bên trên tản ra chút quang mang, trong quang mang lấp lóe, vết nứt trên mặt nhãn đang chậm rãi khôi phục.
Nhìn vết nứt bên trên như tiểu trùng nhúc nhích đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, trong lòng Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên thấy yên tĩnh lại.
Đợi tới khi vết nứt trên mặt nhẫn hoàn toàn biến mất, khôi phục như lúc ban đầu, cơ thể Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn buông lỏng, trực tiếp nằm trên mặt đất. Lữ Thiếu Khanh nhìn nóc nhà có vẻ như rất mệt nhọc, tự lẩm bẩm: "Cuối cùng kết thúc rồi."
Hãm hại lừa gạt, cuối cùng cũng chữa khỏi cho giới chỉ rồi.
Đây là gốc rễ lập thân của hắn ở thế giới này, không có giới chỉ này, hắn chẳng khác gì người bình thường.
Dù có vài phần thiên phú nhưng căn bản không thể so được với loại yêu nghiệt như Lữ Thiếu Khanh.
Bây giờ, lá bài tẩy của hắn khôi phục rồi.
Hắn không cần lo lắng sẽ thua kém người khác: "Không cần lo lắng bị Đại sư huynh đánh tơi bời không cách nào đánh trả nữa, làm sư đệ, quá khó khăn."
Lữ Thiếu Khanh đứng lên, bóng dáng lóe lên, hắn tiến vào một lần nữa. Sau khi Lữ Thiếu Khanh tiến vào phát hiện nơi này đã hoàn toàn khôi phục, dường như còn tốt hơn so với trước đó.
Trên bầu trời chòm sao lóng lánh, ánh sao lấp lánh, tỏa xuống dưới, chiếu sáng nơi này.
Chung quanh linh khí dày đặc hóa thành sương trắng mờ mịt, tô điểm nơi này thành tiên cảnh.
Đồng thời Lữ Thiếu Khanh phát hiện Tiên Lưu kiều được mây mù màu trắng bao phủ, bên ngoài là một tầng linh khí thật dày như một vòng phòng hộ luôn bao chặt lấy nó.
Có thể nhận ra, Tiên Lưu kiều thực sự có lai lịch rất lớn, Tử Quỷ mà cũng muốn tận tâm tận lực che giấu.
"Làm tốt lắm, thứ đồ này không nên bị người ta phát hiện." Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Tiên Lưu kiều, vui mừng nhưng cũng lập tức nhức đầu: "Bà nội nó, có thể vứt ra ngoài thì tốt rồi."
Thứ đồ này giống như một viên đạn hạt nhân không biết lúc nào sẽ nổ, mang ở trên người, một khi nổ tung, mình là kẻ đầu tiên bị nổ thành tro.
Đáng tiếc, Lữ Thiếu Khanh hữu tâm vô lực.
Tiểu đệ Tử Quỷ bảo hộ Tiên Lưu kiều như chó dữ canh cửa ở đây, hắn không làm gì được.
Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt bàn, nhìn linh bài, quan tài và lư hương trên bàn.
Tay Lữ Thiếu Khanh đè đè ở trên bàn, ôn tồn, thái độ ôn hòa, lộ ra nụ cười lấy lòng hỏi: "Tiểu đệ Tử Quỷ, giờ vẫn một vạn viên linh thạch một tháng đúng không?"
"Đừng làm gian thương, không được tùy tiện tăng giá."
Qua vài hơi thở, trong sự mong chờ của Lữ Thiếu Khanh, một đạo tin tức truyền vào trong óc của hắn.
Như một tin tức vô tuyến điện đột nhiên xuất hiện vậy.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhận được tin tức, cả người như bị sét đánh, choáng váng.
Linh khí chung quanh nhẹ nhàng cuốn lên, tỉnh không trên đỉnh đầu, tinh quang lấp lánh, phiêu dật tường hòa như động phủ tiên gia.
Người bình thường ở trong hoàn cảnh này sẽ cảm thấy cả người đều thăng hoa, thoát ly phàm trần, không vui không buồn. Nhưng Lữ Thiếu Khanh bây giờ lại vô cùng bi phẫn.
Chỉ thấy hắn hung hăng đập bàn một cái, bịch một tiếng, một chưởng này của hắn có sức lực vạn cân nhưng không khiến ba món đồ trên bàn động đậy chút nào.
"Khốn kiếp, tiểu đệ Tử Quỷ, em gái ngươi, ông nội ngươi, cặp mắt chó của ngươi khảm hết vào trong linh thạch rồi à”
"Ta vất vả lắm mới chữa khỏi cho ngươi, vậy mà ngươi đâm sau lưng ta, tự tiện tăng giá."
"Em gái ngươi, một tháng năm vạn viên linh thạch, mọe nó đây là chuyện con người có thể làm ra à?"
"À, không đúng, mọe nó đây là chuyện quỷ có thể làm ra à? Sao Diêm Vương không đem ngươi đi chiên dầu luôn đi."
"Trước đó một tháng một vạn viên linh thạch ta còn chưa tính sổ ngươi đâu, giờ thì ngươi hay rồi, ngươi còn tăng giá với ta?"
"Ngươi ra đây, ta đánh chết ngươi."
Lữ Thiếu Khanh đập cho bàn rung lên rầm rầm nhưng trong quan tài không có chút phản ứng gì, thậm chí ngay cả chút quang mang cũng không lóe lên.
Đợi sau khi nước bọt của Lữ Thiếu Khanh phun cả ra, có một đạo tin tức truyền vào trong óc của hắn.
"Không muốn có thể cút!"
Tuy không thành lời nhưng lại lộ ra bá khí vô tận.
Lữ Thiếu Khanh ngây dại.
Sau đó hắn đau lòng nhức óc, đấm ngực dậm chân: "Thay đổi, thay đổi, tiểu đệ Tử Quỷ ngươi thay đổi rồi."
"Không phải ngươi bị Tế thần đoạt xá rồi đấy chứ?"
"Tiểu đệ Tử Quỷ nhu thuận nghe lời trước kia của ta đâu? Ngươi trả lại nó cho ta."
Sau đó, hắn phẫn nộ gào thét: "Không nghe lời đúng không, xem ra cần phải cho ngươi một bài học."
Sau khi nói xong, hắn muốn cầm Linh bài qua, lần này nhất định phải viết hai chữ tiểu đệ lên đó.
Nhưng, một cỗ sức mạnh vọt tới, Lữ Thiếu Khanh căn bản không thể nào phản kháng, trực tiếp bị đưa ra.
Lữ Thiếu Khanh đấm mạnh. lên ngực, học thói xấu rồi, học thói xấu rồi.
Một tháng đòi năm vạn viên linh thạch, một năm sáu mươi vạn. Là cảm thấy hắn kiếm linh thạch dễ dàng, lên giá sao?
Hay là sau khi chữa trị, khẩu vị trở nên lớn rồi?
Trên người Lữ Thiếu Khanh giờ còn lại bốn trăm vạn viên linh thạch, nói cách khác, hắn ở trong đó còn không được bảy năm.
Giờ hắn đã là cảnh giới Hóa Thần, thời gian bảy năm có lẽ còn chưa đủ một cảnh giới nhỏ.
Lữ Thiếu Khanh nhức đầu, hiện tại tiểu đệ Tử Quỷ hẹp hòi đã trở nên rất kiên cường, còn biết cách động thủ, vô cùng phản nghịch.
Cũng không biết có phải do ăn nhiều linh thạch quá không mà nó trở nên nhiều sức mạnh thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận