Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1568

Chương 1568Chương 1568
Ly Hỏa Kiếm quyết!
Ly Hỏa Phần Thiên!
Chỉ trong chớp mắt, dường như bây trời bị nhen lên lửa, vô số hỏa diễm cháy lên khắp trời.
Mỗi một đóa hỏa diễm đều là một cỗ kiếm ý, khí tức bạo liệt bùng nổ, nhanh chóng lan tràn, chớp mắt đã như tràn ngập cả thế giới.
Hào quang màu đỏ sậm nhanh chóng hóa thành ngọn lửa đen trắng, cuối cùng lại lần nữa chuyển hóa thành ngọn lửa àu đen, như bóng tối giá lâm, bao phủ bầu trời.
Ngao Trường Đạo thấy cảnh này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt dâng lên khiến lão ta tê cả da đầu. Lão ta không nhịn được mà thầm gầm lên.
Tên ghê tởm này thật sự chỉ là đệ tử một môn phái ở Tề Châu thôi sao?
Môn phái của Tê Châu có thể có được một kiếm quyết cấp thiên như thế sao?
Ngay cả Ngao gia của nhà lão ta cũng không có được kiếm quyết lợi hại như thế.
Nhìn ngọn lửa màu đen hóa thành một màn lưới lửa phủ xuống mình.
Cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, lão ta nổi giận gầm lên một tiếng, vung Thanh Mộc Diệu Thạch chùy trong tay mình lên.
Thanh Mộc Diệu Thạch chùy kéo thành một đường vòng cung giữa không trung, bộc phát ra quang mang mãnh liệt, lại lần nữa hình thành một cơn lốc bảo vệ lấy chính lão ở giữa, va chạm với màn lưới lửa.
Va chạm kịch liệt lại lần nữa bộc phát, sức mạnh cường đại trùng kích khiến cho Lữ Thiếu Khanh bay ngược về đẳng sau.
Ngao Trường Đạo tốt hơn một chút, dù cũng bị lực trùng kích khổng lồ này đẩy cho lùi lại nhưng vẫn có thể duy trì được hình tượng cao thủ.
Lão ta cố nén xúc động muốn nôn ra máu, nhìn Lữ Thiếu Khanh bị đánh bay, cảm giác sung sướng trong lòng khiến cho lão ta quên mất mình cũng bị thương.
Cái tên hỗn đản nhà ngươi cũng chỉ có chút thực lực ấy.
Chút thực lực ấy mà cũng dám khiêu chiến quyền uy của Ngao gia ta. Muốn chết!" Ngao Trường Đạo đã khôi phục lại sự tự tin.
Lão ta nhìn Lữ Thiếu Khanh chật vật vất vả bò dậy, cười lạnh nói: "Dù thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng trên thế giới này không chỉ vẻn vẹn có một ngươi là yêu nghiệt."
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa máu tươi nơi khóe miệng, tò mò hỏi: "Nói vậy, ngươi cũng giống ta, đều là thiên tài sao?"
Một câu này khiến cho lửa giận của Ngao Trường Đạo lập tức xộc thẳng lên trán.
Câu nói này còn khiến lão ta cảm thấy nhục nhã hơn là sỉ vả lão.
Nếu lão ta cũng là yêu nghiệt như Lữ Thiếu Khanh, sẽ không đến nỗi ở tuổi này rồi mà chỉ là Hóa Thần trung kỳ.
Câu nói này của Lữ Thiếu Khanh, không nghi ngờ gì, chính là đang cười nhạo thiên phú tệ hại của lão ta.
Lão ta hận đến mức nghiến muốn nát răng, giơ Thanh Mộc Diệu Thạch chùy lên, nện xuống, xem tư thái như đang thề không nghiên Lữ Thiếu Khanh thành thịt nát sẽ không thôi.
Lão ta vừa tấn công vừa phân nộ gào thét: "Ta đã tu luyện cả trăm năm, dựa vào cái gì mà thua ngươi? Thật tưởng rằng có thiên phú liền có thể vô địch sao?"
Ngươi có thiên phú, nhưng ngươi còn chưa hoàn toàn trưởng thành!
Hiện tại ta tranh thủ khi ngươi còn chưa trưởng thành đập chết ngươi đã.
"Đáng chết!" Lữ Thiếu Khanh hét lên với Ngao Trường Đạo: "Lão gia hỏa, ngươi nói cái rằm. Ngươi có dám để cho †a nghỉ ngơi một chút không?” "Thật là... đến lúc này rồi, nói những lời này có ích gì không? Sẽ chỉ khiến cho người ta chế giễu hắn thôi" Lục Hắc không nhịn được mà lắc đầu, tiện thể còn liếc nhìn muội muội một cái.
Du Tế cũng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nói cho cùng, hắn cũng chỉ hai mươi tuổi, thậm chí còn chưa chắc đã lớn băng Vô Song."
"Hắn có được thực lực thế này, hẳn là nên khiêm tốn một chút, chờ trưởng thành rồi hãng cuồng vọng cũng không muộn."
Du Tế nói chuyện tràn đầy tiếc hận. Lữ Thiếu Khanh là người có thiên phú đáng sợ nhất mà hắn ta từng gặp.
Nhưng dường như mỗi thiên tài đều có một khuyết điểm vậy.
Theo như Du Tế thấy, khuyết điểm của Lữ Thiếu Khanh hết sức rõ ràng, đó là cuồng vọng tự đại, không biết thu liễm phong mang.
Ngao Trường Đạo nghe vậy, chẳng những không dừng tay mà còn hành động nhanh hơn nữa, chùy lớn vung lên, sinh gió ù ù, cuốn lên từng cơn lốc muốn xé rách Lữ Thiếu Khanh.
Lão ta cười ha hả, đả kích Lữ Thiếu Khanh: "Gia hỏa ngây thơ, ngươi cho rằng mình vẫn đang chơi đồ hàng sao?"
Tựa như bị Ngao Trường Đạo chọc giận, Lữ Thiếu Khanh hất đầu, phãn nộ gào lên: "Lão gia hỏa, là ngươi ép ta!"
"Lão gia hỏa như ngươi làm sao có thể đánh thắng được ta?"
"Dám làm trò cười này với ta, ta liều mạng với ngươi!"
Biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh giống như một đứa trẻ lâu nay quen được khen bỗng nhiên gặp chút trắc trở, không chấp nhận được thất bại mà nổi giận.
Hiển nhiên giống như một đứa trẻ còn chưa trưởng thành.
Biểu hiện như vậy cũng khiến cho sắc mặt Lục Vô Song hơi tối đi. Nàng ta hơi thất vọng, nói: "Mộc công tử mất bình tĩnh quá rồi!"
Hình ảnh anh hùng cứ như vậy mà sụp đổ.
Trong lòng nàng ta rất thất vọng.
Nàng ta còn cho rằng Lữ Thiếu Khanh có được thực lực thế này, làm việc cũng sẽ thành thục ổn trọng.
Không ngờ kết quả lại chỉ là một kẻ sĩ diện.
Dáng vẻ gấp đến mức giơ chân thế kia giống như một đứa trẻ vậy.
Ôi.
Nghe thấy muội muội thở dài, Lục Hắc lại vui khấp khởi trong lòng.
Ôi, không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lúc này, Lữ Thiếu Khanh phun ra một ngụm máu tươi, vung trường kiếm lên.
Ngao Trường Đạo thấy vậy, trong lòng căng thẳng, vội vàng tập trung lại. Gia hỏa này muốn liều mạng sao?
Vẫn là Lục Tiên Kiếm quyết thức thứ nhất.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại hô lên: "Xem chiêu, mổ heo kiếm quyết!"
Màn đen lại lần nữa hạ xuống, ánh sáng sao trời lại giáng xuống bắn phá màn trời.
Ngao Trường Đạo quơ Thanh Mộc Diệu Thạch chùy ngăn cản, nhưng sức mạnh khổng lồ đánh tới khiến cho lão ta biến sắc.
Còn mạnh hơn cả lần thứ nhất.
Phụt!
Sức mạnh cường đại của Ngao Trường Đạo lập tức tràn vào, lão ta bị nội thương, phụt mạnh ra mấy ngụm máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận