Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1571

Chương 1571Chương 1571
"Tiền, tiền bối, ngươi... ngươi nói gì? Ngươi nói đùa à."
Trong lòng Du Tế phát run, mấy người bọn họ đắc tội với Ngao gia, dù có thông thiên độn địa, bọn họ cũng khó mà thoát khỏi cái chết.
Hắn ta chỉ ước gì mình không nghe thấy gì hết.
Nhưng mà lão giả kia lại cười nói: "Hai người bọn họ là ngũ trưởng lão và tam trưởng lão của Ngao gia."
Móal
Du Tế suýt thì phát khóc. Mẹ nó ngươi đừng có nói nữa.
Có phải đám người có thực lực cao các ngươi không hiểu tiếng người không? Bảo không cần nói rồi còn muốn nói nữa. Du Tế thật sự muốn quất một bàn tay vào người lão giả để cho lão ta ngậm miệng lại.
Nhưng vừa nhìn là biết lão giả này vô cùng cường đại, bọn Du Tế chắc chắn không thể trêu chọc được.
Du Tế chỉ có thể chắp tay hành lễ với lão giả: "Tiền bối, có gì chỉ giáo?"
Lão giả chỉ vào Lữ Thiếu Khanh đang hôn mê, cười ha hả nói: "Rất đơn giản, giao hắn cho ta đi."
"Giao cho ta, các ngươi có thể an toàn rời đi."
Nếu có thể, Du Tế rất muốn cung kính giao Lữ Thiếu Khanh cho lão giả kia, sau đó lập tức rời đi không quay đầu lại nữa.
Nhưng cách làm người của hẳn ta không cho phép hắn ta làm được chuyện này. "Tiền bối, phải chăng giữa ngươi và Mộc công tử có hiểu lầm? Mọi người..."
Lão giả lại vung tay lên, ngắt lời Du Tế: "Tiểu gia hỏa, ngươi còn chưa xứng bàn chuyện vỡi lão."
"Giao cho ta, các ngươi có thể an toàn rời đi, nếu không, các ngươi sẽ phải chết hết!"
Lơi nói của lão giả như gió rét mùa đông thổi qua khiến cho bọn Du Tế toàn thân cức ngắc, lạnh lẽo như băng.
"Lão, lão đại."
"Đúng, đội trưởng."
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Du Tế, không ít người thầm đồng ý với đề nghị này của lão giả.
Bọn họ và Lữ Thiếu Khanh chỉ là bèo nước gặp nhau, mà Lữ Thiếu Khanh ngồi thuyên còn không trả tiền, bọn họ làm đến nước này đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Nhưng cuối cùng Du Tế vẫn đưa ra sự lựa chọn: "Tiền bối, Mộc công tử đã lựa chọn chọn tin tưởng chúng ta. Chúng ta không thể cô phụ sự tín nhiệm của Mộc công tử."
"Ngươi xem, thế này tốt hơn, chờ Mộc công tử tỉnh lại, các ngươi lại..."
Lão giả vung tay lên, Du Tế suýt phục máu tươi, ngã rầm xuống một bên.
Lão giả quất bay Du Tế ra đằng sau rồi lạnh lùng nói: "Ta làm việc thế nào không cần đến ngươi dạy."
"Hắn là tiểu gia hỏa tà môn nhất mà †a gặp. Muốn giết hắn đương nhiên phải thừa dịp hắn yếu ớt mà ra tay."
Lục Vô Song không nhịn được mà phản đối: "Tiền bối, dù sao ngươi cũng là tiền bối, làm như thế không sợ bị người khác chê cười sao?"
Lão gia hỏa già mà không kính, còn không biết xấu hổ trước mặt tiểu bối.
"Ha ha ha" Lão giả không nhịn được cười, lắc đầu nói: "Quả nhiên là người trẻ tuổi. Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc."
"Đám thanh niên các ngươi làm sao hiểu được đạo lý tàn nhẫn này?"
Sau đó, lão ta lại nói: "Giao người cho ta, ta có thể cam đoan thả cho các ngươi an toàn rời đi."
"Đồng thời, các ngươi còn phải nói ra chuyện hắn cùng hai vị trưởng lão Ngao gia đồng quy vu tận."
Đây mới là nguyên nhân lão giả này không giết bọn họ. Lão ta cũng cần có người hỗ trợ truyền tin ra.
Nói xong, lão ta lại giục: "Nhanh lên, kiên nhẫn của ta có hạn thôi." Du Tế ôm ngực đứng dậy: "Tiền bối, hắn đã lựa chọn tin tưởng chúng ta, chúng ta không thể cô phụ lòng tin của hắn"
Thái độ rất kiên quyết, không chịu giao Lữ Thiếu Khanh ra.
Ánh mắt lão giả trở nên âm lãnh: "Xem ra ngươi muốn cùng hắn lên đường."
"Nếu đã thế..."
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên: "Người Trung Châu cam đoan, ai dám tin?
Lữ Thiếu Khanh mới đầu còn nằm bẹp dưới đất bỗng nhiên đứng dậy, khiến cho mọi người cùng kinh hãi.
Không phải đang bị thương hôn mê sao?
Sao đột nhiên đã tỉnh lại rồi? Nhìn Lữ Thiếu Khanh đứng dậy, tất cả đều há hốc miệng đủ để nhét vừa một quả trứng gà.
Lão giả cũng chấn động kinh ngạc, thậm chí giật nảy mình.
"Ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh cười rất vui vẻ, hai hàm răng trắng tinh sáng lóa đầy đắc ý: "Thế nào? Kỹ xảo của ta có giỏi không? Có phi thường không?"
"Ngươi..." Lão giả kia chợt cảm thấy †ê cả da đầu.
Mấy người Du Tế cũng như vậy, cảm thấy da đầu mình tê đi. Người này lòng dạ quá sâu.
Du Tế đần độn nhìn sang Lữ Thiếu Khanh, cái gì mà tuổi trẻ khinh cuồng đều là giả cả.
Mặc dù hắn rất trẻ trung nhưng còn hồ ly hơn cả lão hồ ly.
Lắng lặng chơi cho người ta xoay vòng vòng.
Lão giả khiếp sợ, lạnh lùng nói: "Ngươi đã biết ta sẽ đến từ trước sao?"
"Không biết, ta đoán thôi." Lữ Thiếu Khanh cười hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo ngươi là ai?"
Lão già hử lạnh từ chối trả lời câu hỏi này.
Lữ Thiếu Khanh chưa từng gặp lão †a, không biết thân phận của lão ta.
Lữ Thiếu Khanh khinh thường, khinh bỉ hành vi ngây thơ này của lão: "Có gì mà phải giấu? Không phải chỉ là Mị gia thôi sao?"
Câu nói này khiến cho mấy người Du Tế chấn kinh.
Mẹ nó chứ, rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mà khiến cho cả Mị gia và Ngao gia cùng đuổi giết?
Lão giả cũng chấn kinh: "Ngươi... Sao ngươi biết ta?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Không biết, nhìn phản ứng của ngươi là ta biết mình đã đoán trúng."
Mẹ nó chứ. Lão già muốn nôn ra máu.
Nếu thân phận đã bị vạch trần, lão cũng không che giấu nữa, lạnh lùng giới thiệu: "Ta tên Mị Bắc Lạc."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy thì bó tay rồi: "Tứ trưởng lão của Mị gia ư? Có cần không? Không phải chỉ là một chuyện nhỏ thôi sao? Có cần phải hẹp hòi thế không? Đến ngươi cũng phái ra cắn người cơ à?"
Mị Bắc Lạc nhịn không được mà nổi giận hỏi lại: "Hẹp hòi?"
"Chuyện ngươi làm với Mị Càn, Mị gia ta khắc sâu trong tâm khảm!"
Ngươi gân như đã phế đi người thừa kế tốt nhất của Mị gia ta.
Ta tới tìm ngươi báo thù, ngươi còn nói là hẹp hòi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận